Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1352: Tiếp Nhận Dân Tị Nạn



Nguyệt Phi Nhan hạ xuống đất, cửa buồng tầng một mở ra, Nguyệt Phi Nhan là người đầu tiên bước ra.

- Quay về rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước đến nghênh đón, phía sau còn có Bối Vi Nhân và nhân viên công tác của cục quản lý.

- Mẹ!

Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan thật sự đỏ lên, lanh lợi dựa về phía trước, giơ tay muốn ôm lấy Nguyệt Thấm Lan.

- Dừng, chú ý hình tượng.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay ấn vào trán của cô gái tóc đỏ.

Phía sau cô đều là đồng nghiệp, sao có thể thất lễ được.

- Mẹ.

Nguyệt Phi Nhan làm nũng, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn nhìn về phía sau.

Nguyệt Thấm Lan lườm một cái, buồn cười nói:

- Mục Lương bận chuyện khác, không đến.

- À, vậy ta đi tìm hắn.

Đáy mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia buồn bã, lại phấn khích muốn rời khỏi.

- Đợi đã.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên kéo lấy lỗ tai của con gái, kéo cô ấy lại.

- Còn có chuyện gì sao?

Nguyệt Phi Nhan mím môi.

Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:

- Ngươi đó, mọi việc đều phải rõ ràng, ngươi phải nói tình hình của Phi thuyền vận chuyển với ta, không thể mỗi lần quay về rồi đứng sang một bên và không làm gì.

Trong lòng cô cảnh giác, con gái vừa quay về liền muốn tìm Mục Lương, nhìn dáng vẻ không giống như có chuyện gấp, chẳng lẽ là thích Mục Lương rồi?

- Dạ vâng.

Giọng của Nguyệt Phi Nhan yếu ớt, ở lại với mẹ và cùng nhau xử lý những chuyện còn lại. Dân tị nạn dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, đi ra theo thứ tự từ trong Phi thuyền vận chuyển.

- Tất cả xếp thành hàng, đăng ký thông tin xong mới có thể vào thành.

Nhân viên công tác hô lớn.

- Phiền phức như thế sao?

Có người lẩm bẩm, ngoài miệng bất mãn, nhưng động tác lại ngoan ngoãn đứng sau đội ngũ. Đôi mắt màu cam của Thanh Vụ đánh giá xung quanh, có chút sợ hãi nhưng cũng cảm thấy tò mò.

- Nơi này chính là thành Huyền Vũ sao?

Cô bé nhẹ giọng nỉ non.

Liêu Dương cũng tò mò mà đánh Sơn Hải Quan như thế, trong lòng vô cùng kích động.

Hắn đã nghe qua không ít tin đồn về thành Huyền Vũ, nói nơi này là thiên đường, có lượng lớn rau xanh và hoa quả, nước ngọt còn có thể miễn phí uống đến no.

Thừa Ngọc mở miệng nói:

- Thành Huyền Vũ còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của ta...

Cô ta nhìn hai bên xung quanh, nhìn không thấy phần cuối của tường thành, chỉ thấy sương mù dày đặc màu sắc rực rỡ.

- Vào trong xem thử là biết liền.

Liêu Dương thấp giọng nói chuyện.

Đám người đứng xếp hàng, không ai dám gây sự, đều muốn nhanh chóng tiến vào thành Huyền Vũ.

Bọn họ đều đã trải qua triều Hư Quỷ, còn sống sót cũng không dễ dàng gì, chỉ nghĩ đến chuyện an ổn mà sống. Thanh Vụ đi theo đội ngũ tiến về phía trước, sau khi đăng ký thông tin xong mới có thể tiến vào khu buôn bán.

Phía trước Úng Thành, Nguyệt Thấm Lan nâng kèn đồng lên, nói:

- Những người đã đăng ký xong thì hãy qua bên này, ta dẫn các ngươi đến nơi ở.

Những người bị nạn liếc nhìn nhau, vẫn là đi về phía trước.

Thanh Vụ và đám người Liêu Dương nhìn thấy cô gái tóc đỏ đứng bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, vội vã tiến về phía trước.

- Chị!!

Thanh Vụ vẫy vẫy tay.

- Thanh Vụ.

Nguyệt Phi Nhan cười cười lên tiếng.

- Ngươi quen cô bé ấy sao?

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu nhìn qua con gái.

- Vâng, con bé tên là Thanh Vụ, cũng là một cô nhi.

Nguyệt Phi Nhan hai ba câu giới thiệu tình huống của cô bé tóc màu da cam.

Nguyệt Thấm Lan chậm gãi gật đầu, tướng mạo và tuổi tác của Thanh Vụ rất thích hợp làm hầu gái, nhưng phải quan sát một khoảng thời gian, nếu như không có vấn đề gì thì mới tiếp xúc xem thử.

- Đi thôi, đi theo ta.

Cô nhìn qua dân tị nạn, xoay người cất bước đi qua Úng thành.

Đám người vội vàng cất bước đuổi theo, từng đôi mắt đánh giá xung quanh, tất cả đều tràn ngập tò mò đối với thành Huyền Vũ. Ra khỏi Úng thành, lúc đôi mắt nhìn thấy đều là màu xanh biếc, những người này đều kinh ngạc mà hô thành tiếng.

- Ở đây có thật là nhiều cây xanh, nơi đây thật sự là thiên đường sao!?

- Không khí ở nơi này thật là dễ thở...

Đám người liên tục ngạc nhiên mà hô lên, vang lên một mảnh âm thanh.

Nhân viên công tác của cục quản lý dựa theo kinh nghiệm của trước đây, chia những nạn dân này thành 30 nhóm.

Những người này sẽ không trực tiếp sắp xếp vào Vệ thành, mà là vào ở trong những thôn trấn ở Ngoại thành, giúp đỡ phát triển đất ở Ngoại thành. Đợi đến lúc bọn họ kiếm đủ đồng Huyền Vũ, cũng có thể đến Vệ thành mua nhà hoặc nhà cho thuê để ở.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhanh xoay lại, nghiêng người nói:

- Mẹ, Thanh Vụ không có người thân, đưa cô bé đến viện mồ côi ở Nội thành nha?

- Cũng được.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Để cho Thanh Vụ đến viện mồ côi ở Nội thành, cũng thuận tiện quan sát cô bé, thích hợp thì liền bồi dưỡng thành hầu gái chiến đấu. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Bối Vi Nhân, còn lại do ngươi đến sắp xếp?

Bối Vi Nhân sững sờ một lát, lập tức hiểu rõ là Nguyệt Thấm Lan muốn rèn luyện bản thân mình.

- Được, cứ giao cho ta.

Cô dùng sức gật đầu.

Trước khi đến đây, các cô đã thảo luận qua, phải sắp xếp nhóm nạn dân này như thế nào, chỉ cần dựa theo kế hoạch mà tiến hành là được.

Đạp đạp đạp~~~

Một chiếc xe ngựa lái đến, dừng lại ở trước mặt mọi người.

Bối Vi Nhân cao giọng hô:

- Người đã được chia tổ thì hãy lên xe trước, bây giờ đưa các người đến nơi ở, hãy nghỉ ngơi trước, những chuyện khác thì lên xe hẵng nói.

- Được.

Các dân tị nạn đáp lại.

Bọn họ cũng cảm thấy mới mẻ đối với xe ngựa, nhất là nhìn thấy Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ở phía sau, càng cảm thấy kinh ngạc đối với sự an tĩnh của bọn chúng.

Đám người lần lượt lên xe ngựa, bay về phía thôn trấn ở Ngoại thành. Thôn trấn ở Ngoại thành cũng chia thành bốn khu vực, do bốn toà Vệ thành quản lý.

Sau khi các xe ngựa đến từng thôn trấn một, sẽ có nhân viên công tác của cục quản lý Vệ thành phụ trách sắp xếp cho bọn họ.

- Chuyện còn lại thì giao cho ngươi đó, ta về Nội thành trước.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Bối Vi Nhân, ưu nhã nói.

- Được.

Bối Vi Nhân gật đầu, ánh mắt rơi vào trên thùng xe, bên trong toàn là tinh thạch hung thú được dời xuống từ Phi thuyền vận chuyển.

- Đi đi đi, chúng ta quay về.

Nguyệt Phi Nhan lôi kéo Thanh Vụ, để cho cô bé lên xe ngựa. Bản thân thì mở ra cánh của khôi giáp Chu Tước, về về phía Nội thành trước một bước.

- Ngồi vững vào.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Thanh Vụ.

Vâng.

Thanh Vụ có chút sợ hãi xa lạ đối với Nguyệt Thấm Lan, rụt rè gật đầu.

Đạp đạp đạp~~~

Lợn Tám Răng Nanh bắt đầu chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh.

- Yahh!!

Thanh Vụ kinh ngạc hô lên, cơ thể ngã về phía sau, bị tốc độ của Lợn Tám Răng Nanh hù doạ. Nguyệt Thấm Lan giơ tay níu cô bé lại, nhẹ giọng hỏi:

- Cẩn thận một chút.

- Không, không sao...

Thanh Vụ nhắm hai mắt lại, lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan khẽ cười, nói:

- Sau này ngồi thêm mấy lần là quen thôi.

Sau khi Thanh Vụ thích ứng mới thả lỏng lại, len lén đánh giá Nguyệt Thấm Lan, trong đôi mắt xinh đẹp màu cam có chút nghi ngờ, tò mò hỏi:

- Đại nhân, vừa rồi chị Phi Nhan gọi ngươi là mẹ sao?

- Ừm, có vấn đề gì sao?

Tròng mắt của Nguyệt Thấm Lan cười hỏi.

- Cảm giác hai người không hề giống nhau.

Giọng điệu ngây thơ của Thanh Vụ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận