Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1469: Ý Tưởng Mới



Nếu như anh nhớ không lầm, kiếp trước trong siêu thị cũng có bán ly nước có chức năng tương tự, hình như gọi là ‘cốc làm mát năm mươi lăm độ’?

Ly Nguyệt co giật khóe miệng, hỏi:

- Một cái ly có thể khiến nước nóng nhanh chóng hạ nhiệt độ, cái này có người mua sao?

Nữ nhân viên hất hàm, kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên là có rồi, món này rất được giới quý tộc yêu thích, cửa hàng chúng ta đã bán được ba mươi chiếc rồi.

- Người ngốc lắm tiền.

Mục Lương bĩu môi lẩm bẩm một câu, thuận miệng hỏi một câu:

- Giá bao nhiêu?

- Hai ngàn năm trăm kim tệ.

Nữ nhân viên cửa hàng thanh thúy đáp.

Mục Lương im lặng, lại lần nữa cảm thán giới quý tộc thành Tát Luận người ngốc nhiều tiền.

Trong lòng của anh có vài ý tưởng, thành Huyền Vũ có thể bắt chước một chút, chế tác một chút Linh khí dùng hằng ngày ssau đó bán giá cao cho giới quý tộc.

- Tủ lạnh và điều hoà không khí có thể lấy ra bán.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.

Anh quét nhìn những ma cụ khác trong tiệm, nhanh chóng có nhận thức mới về chủng loại ma cụ.

Nơi này có đinh ba, cây quạt, mũ và nhiều loại đồ vật khác, chúng nó có công năng đầy đủ nhưng tính thực dụng rất thấp, điểm chung là tất cả đều có giá bán trên trời, kỳ lạ là rất nhiều người muốn mua.

Trong tiệm còn có một số ma cụ trung cấp, có ma cụ loại hình công kích và loại hình phòng ngự, chỉ là giá cả muốn đắt gấp mười lần so với ma cụ bình thường.

- Quý khách có nhìn thấy thứ mình thích không?

Nữ nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi.

- Ở đây có ma cụ cao cấp không?

Mục Lương hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Nữ nhân viên thanh thúy nói:

- Quý khách nói đùa, ma cụ cao cấp vốn dĩ rất ít, cửa hàng chúng ta tự nhiên là không có, nhưng sau này có lẽ sẽ có.

Mục Lương nhún vai, tiếc nuối nói:

- Vậy thì thật đáng tiếc, lần này ta tới chính là muốn mua ma cụ cao cấp.

- Quý khách không cần những ma cụ khác sao?

Nữ nhân viên cửa hàng chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

- Tạm thời không cần.

Mục Lương lắc đầu.

- Chúng ta có thứ tốt hơn.

Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa nói.

- Ra là vậy….

Nữ nhân viên cửa hàng cười xấu hổ.

Cô ấy nhìn ra những người trước mắt đều không phải là người bình thường, từ cách ăn mặc cho đến khí chất mà bọn họ toát ra.

- Đi thôi, lần sau lại đến, hy vọng đến lúc đó cửa hàng sẽ có ma cụ tốt.

Mục Lương xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng của anh có rất nhiều ý tưởng, dự định trở về chế tác một vài Linh khí bình thường dùng hằng ngày sau đó đặt ở Trân Bảo Lâu để bán thử.

…………

Cộp cộp cộp ~~~

Lợi Áo Đức rời đi chợ Giao Dịch, lảo đảo chạy vào một hẻm nhỏ.

Hắn thường xuyên quay đầu nhìn về phía sau, xác định không có ai đi theo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phù phù ~~~

- Khụ khụ, làm ta sợ muốn chết.

Lợi Áo Đức vịn tay vào tường rồi cúi người ho khan kịch liệt, sắc mặt hắn rất khó coi.

Hắn xoay người dựa vào tường ngồi sụp xuống, hai tròng mắt dần dần đỏ lên.

- Em gái...

Lợi Áo Đức thấp giọng khóc thút thít, hôm nay hắn không trộm được cái gì, trở về có lẽ sẽ bị đánh một trận, thậm chí còn không được cho ăn.

Hắn ngồi trong hẻm gần nửa tiếng, mãi đến khi bụng réo lên mới run rẩy đứng dậy.

Thiếu niên rời khỏi hẻm nhỏ, đi về phía khu Ổ Chuột.

Phía sau hắn, Ngôn Băng không nói một lời nào mà đi theo, đôi mắt màu tím dưới mũ giáp của cô thoáng qua một tia thương hại.

Lợi Áo Đức xuyên qua từng con hẻm nhỏ, hắn chuyên chọn những địa phương ít người để đi, cứ thế đi bộ như vậy hơn hai mươi phút mới chậm rãi đến gần khu Ổ Chuột.

Thiếu niên vừa trở lại khu Ổ Chuột thì nhìn thấy rất nhiều người cõng bao lớn bao nhỏ, có vẻ như bọn họ đang có ý định rời khỏi đây.

- Các ngươi muốn đi nơi nào?

Lợi Áo Đức nghi ngờ hỏi.

- Đi thành Huyền Vũ nha.

Có người đáp lại.

Lợi Áo Đức ngạc nhiên hỏi:

- Đi thành Huyền Vũ làm cái gì?

- Đến đó sinh sống, thành Huyền Vũ có rất nhiều công tác, chúng ta không cần lo lắng bị đói bụng, còn có nhà để ở.

Một người khác giải thích.

- Ngươi cũng đi đi, ngươi còn trẻ như vậy, đừng chôn vùi cuộc sống ở khu Ổ Chuột.

Có người khuyên bảo.

- Ta... Không thể đi.

Ánh mắt của Lợi Áo Đức ảm đạm, nếu như em gái không ở trong tay ‘Kim’ thì có lẽ hắn sẽ cùng mọi người đến thành Huyền Vũ.

Hắn đưa mắt nhìn đám người rời đi, trong đó có nhiều người là người quen ngày xưa.

Thiếu niên thở dài, xoay người đi vào bên trong.

Hắn đi vào sâu bên trong xóm nghèo rồi dừng lại trước một căn lều bằng da thú không có gì nổi bật.

Tuy lều da thú không lớn nhưng cửa lại được làm bằng gỗ, cho nên đứng ở bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Lợi Áo Đức hít một hơi thật sâu và đưa tay lên gõ cửa có tiết tấu, ba dài, hai ngắn và một dài.

Cộc cộc cộc ~~~

Có tiếng gõ cửa đáp lại, cánh cửa gỗ được mở ra từ bên trong.

Cót két ~~~

Người mở cửa là một người đàn ông gầy gò có làn da ngăm đen, hắn ta khoảng bốn mươi tuổi, lúc này nhìn chằm chằm thiếu niên với ánh mắt không thân thiện.

Ân Kỳ hỏi với giọng khàn khàn:

- Trở về rồi à, thu hoạch thế nào rồi?

- Không có thu hoạch...

Lợi Áo Đức run rẩy nói.

- Không thu hoạch mà ngươi còn dám trở về?

Hai mắt Ân Kỳ trừng lớn, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

- Buổi chiều... Buổi chiều ta nhất định sẽ có thu hoạch, để ta gặp em gái trước đi.

Lợi Áo Đức khẩn cầu.

- Hừ, lời ta nói không tính, ngươi phải đi hỏi lão đại.

Ân Kỳ cười lạnh lùng nói, rồi nhắc nhở:

- Hôm nay nếu như không có thu hoạch, lấy tính khí của lão đại, ngươi và kể cả em gái của ngươi đều phải chết.

Lợi Áo Đức rùng mình một cái, vội vàng nói:

- Sẽ không có chuyện đó, ta nhất định sẽ có thu hoạch.

- Vào đi.

Ân Kỳ bĩu môi, nghiêng người tránh sang một bên.

Lợi Áo Đức cắn răng, hít một hơi thật sâu rồi đi vào lều.

Ánh sáng trong lều mờ ảo, hầu như không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Trong lều không có đồ đạc gì, chỉ có một cây cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Lợi Áo Đức kiên trì bước xuống cầu thang, tiếng bước chân rõ ràng vang vọng ở bên tai.

Bên ngoài lều, Ngôn Băng nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định thi triển năng lực thức tỉnh, cơ thể xuyên qua lều da thú tiến vào bên trong.

Cô nhìn thấy cầu thang dẫn xuống lòng đất, lập tức bước đi nhẹ hơn đuổi theo Lợi Áo Đức.

Phía dưới lều da thú là không gian ngầm rộng rãi.

Không gian ngầm chỉ có một tầng, sau khi đi hết bậc thang thì sẽ gặp một lối đi dài, trên vách tường được khảm nạm đá phát sáng.

Cuối lối đi là một căn phòng hình vuông bằng đá cao bốn mét, rộng khoảng tám mét.

Thay vì nói là căn phòng đá, không bằng nói nó là một đại sảnh dẫn đến thông đạo và gian phòng khác.

Ngôn Băng dừng bước, ở bên trái và bên phải đều có một lối đi.

Cô đợi trong phòng đá một hồi, sau đó quay người đi tới thông đạo bên trái.

Một bên khác, Lợi Áo Đức gặp được lão đại của tổ chức đạo tặc 'Kim'.

Kim Thế Khải là cường giả cấp 7, hắn là một người đàn ông to con trên năm mươi tuổi, đã từng là một Kỵ Sĩ.

- Tay không trở về?

Kim Thế Khải ngước mắt nhìn thiếu niên quỳ dưới đất, giọng nói rất bình tĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận