Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1607: Ta Sợ Hù Dọa Ngươi

- Không có ngươi thì ta sẽ về sớm hơn.

Lan Đế nhỏ giọng thầm thì một câu.

- Cái gì?

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương trừng lớn.

- Không có gì.

Lan Đế nhíu mày dựa người vào thùng xe, cơ thể bắt đầu xóc nảy theo xe thú.

Lăng Hương đẩy cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ai thán nói:

- Đoạn đường này quá khó đi.

Cỗ xe thú này là cô mua tại ở nước Tây Hoa, cố ý chọn lựa Thú Một Sừng cường tráng, nhưng toa xe không có công năng giảm xóc cho nên hai người chịu không ít khổ dọc theo đường đi.

Cô đóng lại cửa sổ, đau khổ ngồi trở lại vị trí, cảm thán nói:

- Nếu như một trong hai ta biết ma pháp phi hành thì tốt rồi, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Lan Đế nghe vậy ngẩng mặt lên, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lăng Hương lưu ý đến thần sắc của cô gái tóc nâu, thúc giục:

- Có gì thì ngươi cứ nói.

- Ta có thể mang ngươi bay đi thành Huyền Vũ, nhưng như vậy quá mệt mỏi.

Lan Đế xoa eo nói.

Đường núi thực sự rất khó đi, nhưng nếu muốn đến thành Tát Luận thì bắt buộc phải đi qua con đường này, không còn con đường nào khác.

Ngồi ròng rã trên xe thú hai ngày trời, eo của cô rất đau nhức.

- Ngươi biết bay sao?

Đôi mắt của Lăng Hương trợn to, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc.

Lan Đế đảo mắt một vòng, đau khổ nói:

- Đương nhiên, chỉ là chở thêm ngươi thì ta sẽ rất rất rất mệt mỏi.

Lăng Hương vung tay nhỏ lên, hào khí nói:

- Một trăm viên ma thú tinh thạch cấp 1, ngươi chở ta bay đến thành Huyền Vũ.

-.....

Lan Đế bĩu môi, không nói lời nào.

- Hai trăm viên.

Lăng Hương cắn răng nói.

- Thành giao.

Trong mắt Lan Đế loé lên tia vui mừng.

Cô xoè năm ngón tay, nhìn Lăng Hương với ánh mắt tỏa sáng.

Lăng Hương nhăn mũi, mở túi da thú bên hông lấy ra hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 2 đưa cho cô gái tóc nâu.

Lan Đế vui vẻ nhận lấy, đứng lên chuẩn bị xuống xe.

Lăng Hương xuống xe cùng với Lan Đế, xe thú dừng ở trên đường lên núi, Thú Một Sừng thở ra một hơi, cúi đầu ăn cỏ.

Lăng Hương hồn nhiên hỏi:

- Nếu chúng ta bay đi thành Huyền Vũ, vậy xe thú này làm sao bây giờ?

- Tự nhiên là bỏ lại nơi này rồi, thả Thú Một Sừng đi là được.

Lan Đế nói không thèm để ý.

Lăng Hương kinh ngạc nói:

- Cỗ xe này ta bỏ ra mấy trăm kim tệ đấy, cứ như vậy mà từ bỏ sao?

Lan Đế nghiêng đầu, thanh thúy hỏi:

- Bằng không thì thế nào, ngươi có thể mang xe thú bay đến thành Huyền Vũ sao?

- Không thể….

Lăng Hương phồng má nói.

- Vậy thì thả đi.

Lan Đế đi lên trước, cởi dây thừng trói lại Thú Một Sừng.

Cô vỗ tay, quay đầu nói:

- Đi thôi, đợi chút nữa ngươi đừng bị dọa đến.

Lan Đế nhắc nhở một câu.

- Hứ, làm gì có chuyện đó! Ta đã từng ở trên bầu trời rồi, không phải lần đầu tiên bay đâu.

Lăng Hương hất cằm lên, kiêu ngạo đáp.

Lan Đế không có giải thích quá nhiều, cơ thể hơi trầm xuống, tiếp đó búng lên cao.

Lông vũ màu nâu từ mặt cô lan ra rồi cấp tốc bao trùm toàn thân, hình thể cũng phóng to gấp hai lần, lúc này hoàn toàn biến thành một con phi ưng.

Lăng Hương ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt, sững sờ nhìn Lan Đế từ người biến thành phi ưng.

Vù vù vù ~

Lan Đế đập cánh, từ trên cao nhìn xuống Lăng Hương đang sửng sốt.

- Nè, có đi hay không hả?

Cô lạnh nhạt hô một câu.

Lúc này, Lăng Hương mới hồi phục tinh thần lại, cố gắng không thét chói tai, gật đầu một cách cứng ngắc.

- Vậy thì mau lên đây đi, đừng lãng phí thời gian.

Lan Đế nói rồi hơi cúi người xuống, để Lăng Hương có thể leo lên lưng mình dễ hơn.

Lộc cộc ~~~

Lăng Hương nuốt nước miếng, cơ thể cứng ngắc nằm ở trên lưng phi ưng.

- Giữ chặt.

Lan Đế nhắc nhở một câu, sau đó lập tức vỗ cánh bay lên không trung.

- A ~~~

Lăng Hương nhịn không được thét lên một tiếng, bây giờ nàng mới phản ứng được, tại sao Lan Đế lại có thể biến thành phi ưng?

- Đừng có kêu, ồn ào quá.

Lan Đế tức giận nói.

- Đây là ma pháp gì vậy?

Lăng Hương ngạc nhiên hỏi.

Cô cho rằng Lan Đế biết ma pháp hệ Phong, có thể phi hành chở người, hoàn toàn không ngờ đối phương trực tiếp biến thành phi ưng.

Không đợi Lan Đế trả lời thì cô lại nghĩ ra một đáp án khác:

- Ngươi là ma thú biến dị?

-....

Lan Đế co giật khóe miệng, tức giận nói:

- Ta chỉ là người bình thường thôi.

- Người bình thường sao có thể biến thành chim lớn chứ?

Lăng Hương phản bác.

Lan Đế kiên nhẫn giảng giải:

- Bởi vì ta là Giác Tỉnh Giả.

- Giác Tỉnh Giả là cái gì?

Lăng Hương ôm chặt cổ phi ưng.

- Giác Tỉnh Giả chính là Giác Tỉnh Giả nha.

Lan Đế vỗ cánh bay về phía trước, không biết nên giải thích về Giác Tỉnh Giả như thế nào.

Cô cắn răng, nghiêm túc giải thích:

- Tóm lại ta là người bình thường, ngươi không cần sợ hãi.

- Người bình thường làm sao có thể biến thành chim lớn?

Lăng Hương lớn tiếng hét lên.

Lan Đế trợn trắng mắt, uy hiếp:

- Ngươi đừng ồn ào nữa, bằng không ném ngươi xuống đất.

- Đừng!

Lăng Hương vội vàng tỏ thái độ, lập tức ôm chặt cổ phi ưng, hô hấp thả chậm.

Lan Đế hài lòng nghiêng đầu sang chỗ khác, gia tăng tốc độ bay về phía trước.

Lăng Hương cũng dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi ngồi dậy trên lưng Lan Đế.

Cô hiếu kỳ sờ soạng lông vũ trên người phi ưng, xúc cảm mềm mại và mượt mà, còn tốt hơn lông vũ bình thường rất nhiều.

- Lan Đế, tại sao ngươi không chịu nói sớm hơn hả?

Lăng Hương tức giận nói.

- Để dọa ngươi sớm hơn một chút, phải không?

Lan Đế tức giận đáp.

Lăng Hương nâng cằm lên, nhỏ giọng nói:

- Ta chỉ cảm thấy kinh ngạc một chút thôi, sẽ không sợ ngươi.

- Vừa rồi ngươi còn sợ choáng váng.

Lan Đế thầm nói.

- Nói bậy, làm gì có.

Gương mặt xinh xắn của Lăng Hương ửng đỏ, cô đưa tay vén mái tóc bị gió thổi tung.

- Lan Đế, lúc nào mới có thể tới thành Huyền Vũ nha?

Lăng Hương lại hỏi sang chủ đề khác.

- Sáng mai là có thể đến nơi.

Lan Đế thuận miệng đáp một tiếng.

- Thật nhanh, khi chúng ta đến nơi thì cha và những người khác chắc chưa tới, chúng ta có thể dạo chơi mấy ngày.

Lăng Hương lộ ra vẻ mặt mong đợi.

Quốc vương Tây Hoa đã đồng ý tham gia hội đấu giá.

Khi nào hội đấu giá kết thúc thì Lăng Hương phải theo quốc vương trở về vương cung Tây Hoa.

Trước đó cô muốn vui chơi tại thành Huyền Vũ vài ngày.

- Ngươi thật sự không sợ sao?

Lan Đế hỏi có ẩn ý.

- Không sợ.

Lăng Hương nghiêm túc đáp.

- Tốt thôi.

Trong lòng Lan Đế thở phào một hơi, chuyên tâm phi hành.

Lăng Hương truy hỏi:

- Lan Đế, ai dạy ngươi biến thành chim lớn vậy?

- Không có người dạy, đây là trời sinh.

Lan Đế hồn nhiên đáp.

- A?

Lăng Hương trừng mắt, sững sờ.

………

- Mục Lương ~~~

Vưu Phi Nhi để chân trần, hào hứng chạy về phía thư phòng, trong ngực còn ôm một bình lưu ly.

Trong chính sảnh, Ba Phù khuyên bảo:

- Tiểu thư Phi Nhi chạy chậm một chút.

- Không sao đâu.

Vưu Phi Nhi hô một tiếng mà không quay đầu lại, vẫn chạy như bay về phía thư phòng.

- Lần trước ngươi ngã trên đất bằng, lần này cẩn thận một chút vẫn hơn.

Ba Phù nói một cách nghiêm túc và chân thành.

-....

Gương mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi ửng hồng, không biết là do xấu hổ hay là vì chạy quá nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận