Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 312: Ta Đang Tìm Vị Trí

Đôi mắt màu đỏ của cô lập loè một tia mơ ước, Ốc Đảo là mục tiêu phấn đấu, thậm chí là căn cứ trong mộng của nhiều người.
- Chuyện kia... Ta cảm thấy Ốc Đảo tốt không thế đâu.
Lan Đế biến thành chim ưng, bật thốt thành lời.
- Không tốt?
Hi Bối Kỳ nghi ngờ chớp chớp cặp mắt màu đỏ.
- Rất không tự do, mỗi ngày ta đều rất mệt mỏi.
Lan Đế có chút đau khổ nói.
Cô xem như là nhân viên liên lạc bên ngoài của Ốc Đảo, mỗi ngày đều bay tới bay lui, giống bây giờ mang theo Mễ Á, hoặc mang theo vật tư bay trở về nơi đó, có đôi khi, ban đêm cũng bị ra lệnh bay đi.
Mễ Á mấp máy môi, ngược lại là không nói gì.
Cô hiểu rõ Lan Đế đang nói chuyện gì.
- Không tự do?
Hi Bối Kỳ ngạc nhiên.
Sau đó, cô híp con mắt màu đỏ, nhìn chằm chằm Mễ Á, trầm giọng hỏi:
- Tai mèo xấu xa, cô ấy nói không tự do là có chuyện gì?
Nếu như muốn hạn chế tự do của cô, Hi Bối Kỳ đã cảm thấy không cần thiết đi đến Ốc Đảo gì đó rồi.
Ngay từ đầu, cô đi theo Mễ Á rời khỏi Thành Dạ Nguyệt, chính là muốn tấn mắt thấy một chút thế giới bên ngoài, với không muốn nhốt ở trong thành Dạ Nguyệt mà thôi.
Muốn cô ở lại, tối thiểu cũng phải giống như Thành Huyền Vũ, tràn ngập thức ăn ngon mới được, nếu có Mục Lương đại nhân cung cấp máu thì tốt hơn.
- Ngươi suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
Mễ Á chán ghét lườm cô bé Ma Cà Rồng bằng một mắt.
Cô ấy nhẹ nhàng nói:
- Lan Đế nói không tự do vì cô ấy là người được Ốc Đảo bồi dưỡng từ nhỏ, nên có trách nhiệm phải tuân theo.
Mễ Á dừng một chút, có chút ghét bỏ nói:
- Hơn nữa, nếu như ngươi không muốn gia nhập Ốc Đảo, cũng sẽ không người nào ép buộc ngươi.
- Hừ! Tốt nhất là như vậy.
Hi Bối Kỳ lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lan Đế thấy hai người trò chuyện xong, nói quanh co mở miệng nói:
- Chuyện kia...... Mễ Á, ta có thể cầu ngươi một chuyện hay không?
- Không thể.
Mễ Á không chút suy nghĩ từ chối.
- Ài??
Lan Đế thở dào, cánh cũng quên vỗ, thân thể tùy ý lướt đi về phía trước.
- Ngươi chú ý một chút cho ta.
Mễ Á nhìn thấy cô gái chim ưng nghiêng nghiêng như sắp rơi.
Khóe mắt của cô nhấc lên một cái, lạnh giọng nói:
- Nói đi, ngươi có chuyện gì cần ta giúp đỡ?
- Hì hì...... Ta biết Mễ Á là tốt nhất rồi.
Lan Đế lấy lại tinh thần, đập cánh bay lượn lên phía trên.
Hi Bối Kỳ kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái tai mèo hiện lên tia bất đắc dĩ.
Đây là Lan Đế hệ tự do, định nhờ Mễ Á hệ máu lạnh làm gì?
- Nếu như ngươi lại muốn ta giúp ngươi lười biếng, vậy cũng không cần mở miệng.
Điều này nói rõ Mễ Á không chỉ mới gặp mặt Lan Đế.
- Không phải, ta đã rất lâu không có lười biếng.
Lan Đế cao giọng hét.
Hi Bối Kỳ quái dị nhìn chim ưng to 3 mét, nghe từ trong mỏ ưng phun ra âm thanh thiếu nữ, tuy đã qua mấy ngày, cô vẫn có một chút không thể thích ứng được.
- Vậy ngươi muốn làm cái gì? Sẽ không lại muốn đi trộm đồ ăn chứ?
Mễ Á thản nhiên nói.
- Ai nha! Ta trong mắt ngươi là người kém như vậy sao?
Lan Đế tức giận hét lên:
- Làm sao ấn tượng tất cả chỉ là lười biếng, trộm đồ?
- Chuyện trước kia không nói, nói chuyện gần đây xảy ra đi.
Lông mày nhỏ nhắn của Mễ Á nhếch lên một cái, lạnh lùng nói:
- Chúng ta đã ở điểm liên lạc thành Phi Điểu chờ ngươi nửa ngày, thế mà lúc làm việc, ngươi lén lút chuồn đi ra ngoài, đến Thành Huyền Vũ mua đồ ăn?
- Chuyện này chuyện này......
Mắt ưng của Lan Đế ngượng ngùng nhíu lại, đây là sự thật không thể chối cãi.
Đáy mắt màu đỏ của Mễ Á hiện lên một nụ cười, suy đoán nói:
- Chuyện của ngươi có phải có liên quan đến Thành Huyền Vũ hay không?
- A? Mễ Á, ngươi làm sao lại biết?
Lan Đế giật mình trừng lớn mắt ưng.
- Nói đi, đến cùng chuyện gì?
Mễ Á không có đi giải thích, cũng không thể nói là trực giác.
- Là như vậy, ta muốn...... Đổi nơi trú đóng điểm liên lạc, ngươi giúp ta nói với người bên trên một chút đi.
Âm thanh của Lan Đế rất nhỏ.
- Vậy ngươi muốn đến tòa thành lớn kia?
Mễ Á đã hơi hiểu được đối phương muốn nói cái gì.
- Ta muốn đi Thành Huyền Vũ.
Lan Đế vội vàng nói.
- Ta biết rồi.
Giọng của Mễ Á lạnh nhạt nói:
- Có thể ngươi nên biết, Thành Huyền Vũ cũng sẽ không có điểm liên lạc của Ốc Đảo chúng ta.
- Chúng ta có thể xây một cái.
Lan Đế vì mỹ thực của Thành Huyền Vũ, giọng của cô dịu dàng, giật dây nói:
- Thành Huyền Vũ là một tòa thành lớn thần kỳ như vậy, người trên Ốc Đảo nhất định sẽ chú ý, nên nhiệm vụ giám sát này có thể giao cho ta.
- Ta nhìn ngươi chỉ là vì món ăn ngon bên kia thôi?
Khóe miệng của Mễ Á nhếch lên một cái.
- Không có, không có, ta không phải là người như vậy.
Âm thanh của Lan Đế có chút không ổn.
- Ngươi cũng đừng nghĩ, Thành Huyền Vũ có tác dụng lớn với Ốc Đảo, không phải ngươi có thể phụ trách.
Mễ Á nhẹ nhàng nói.
Nếu như cao tầng Ốc Đảo biết Thành Huyền Vũ nắm giữ rất nhiều thực vật, nhất định sẽ tiến hành hợp tác với Mục Lương.
Như vậy, chuyện hai bên hợp tác trao đổi truyền tin, Mễ Á cảm thấy mình tới làm sẽ phù hợp hơn.
- A? Tại sao lại như vậy?
Lan Đế thất vọng chớp chớp hai mắt.
- Ngươi nhìn phương hướng, đừng bay sai.
Mễ Á tức giận hô to.
Cô rất sợ Lan Đế bay sai hướng, như thế sẽ quá lãng phí thời gian.
- Còn nửa ngày nữa sẽ đã đến.
Lan Đế yếu ớt nói.
Ầm ầm......
Sấm chớp đánh suốt.
Thời gian nửa ngày đã trôi qua, bầu trời cũng đã tối, trời lại muốn mưa.
- Còn chưa tới sao?
Hi Bối Kỳ mấp máy đôi môi tái nhợt, sợ hãi nhìn mây đen trên đỉnh đầu, âm thanh của cô khàn khàn, lo lắng thúc giục nói:
- Chúng ta nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, còn bay tiếp như vậy, sẽ bị sét đánh chết.
Chẳng ai ngờ rằng, trời lại thay đổi không bình thường như vậy, lúc giữa trưa thời tiết còn rất tốt, buổi chiều lại đột nhiên có mây đen dày đặc.
- Sắp đến Ốc Đảo rồi, ta đang tìm vị trí đây.
Mễ Á lấy ra một khối sắt chừng ngón tay từ trong cổ áo.
Một đầu của khối sắt rất nhọn, còn một đầu thì bình thường, có chút giống một tấm khiên nhỏ.
Mễ Á cẩn thận đặt khối sắt ở trong lòng bàn tay, nhìn bộ phận nhọn của khối sắt khẽ nâng lên.
Cô la lớn:
- Ốc Đảo ở ngay phía trước, bay đến đi.
- Ta biết.
Trong miệng của Lan Đế cũng ngậm một khối sắt không khác của Mễ Á lắm, cô đập cánh bay lên, đang chuẩn bị xông lên bầu trời.
- Này? Các ngươi không muốn sống nữa sao?
Hi Bối Kỳ ngơ ngác nhìn, thì nhìn thấy hai người Lan Đế đã bay lên cao.
- Đừng ngốc ở đó, đuổi theo sát.
Âm thanh lạnh nhạt của Mễ Á truyền đến.
- Đáng giận...... Hai người này có phải bị điên rồi hay không?
Hi Bối Kỳ nghiến răng mèo.
Cô chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đập cánh theo sau.
- Vù vù !
Gió bên tai càng lúc càng lớn, khoảng cách của ba người cách mây đen càng ngày càng gần.
- Mau dừng lại.
Hi Bối Kỳ lo lắng hô to.
- Không có việc gì, mau bay lên trên.
Mễ Á hơi nghiêng đầu, miếng sắt trên tay đã hoàn toàn dừng lại.
Sau một khắc, cô và Lan Đế đã biến mất trước mắt cô gái tóc vàng.
- Hả?
Hi Bối Kỳ liền đập cánh không ngừng vọt tới trước, đập cánh hai ba cái, ổn định thân hình.
Trong con ngươi màu đỏ máu của cô có kinh hoảng, lớn tiếng hô:
- Mễ Á? Lan Đế?
Làm sao hai người đang sống sờ sờ bỗng biến mất không thấy tăm hơi đâu?
- Mau vào đây.
Âm thanh của Mễ Á vang lên trên đỉnh đầu, lại không nhìn thấy người.
Hi Bối Kỳ ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận