Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2079: Một Giờ Vừa Mới Đến, Các Ngươi Rất Gấp Sao?



- Thơm quá đi, vừa nhìn là đã biết ăn rất ngon rồi.

Đôi mắt đẹp của Linh Tịch tỏa sáng.

Bà cầm muỗng lên, múc một khối xương sườn rồi cho vào trong miệng, béo mà không ngán.

Ước Mỗ nếm thử một ngụm canh, sau đó đôi mắt sáng rực:

- Món canh này cũng rất ngon, thơm quá xá ~~~

Kỵ Sĩ Trưởng im lặng không lên tiếng, an tĩnh múc thức ăn cho vào miệng, động tác nhấm nuốt cực nhanh.

Trong vòng nửa giờ, các nhân viên phục vụ liên tục bê thức ăn lên và thu dọn đĩa không.

- Ợ ~~~

Ước Mỗ không khỏi ợ một cái, nhìn bồi bàn lại bưng tới ba đĩa thức ăn to, ngửi mùi vị cũng biết ăn rất ngon, nhưng đáng tiếc là bụng hắn đã hết chỗ chứa rồi.

- Ta không ăn được nữa.

Gương mặt của hắn vặn vẹo khi nói câu này.

- Ta cũng không thể ăn nổi.

Linh Tịch mím môi, nhìn các món ăn ngon trước mặt cảm thấy rất đáng tiếc.

- Nếu ăn không vô thì đừng ăn nữa.

Ước Mỗ vỗ mu bàn tay của vương hậu.

Hắn nhìn về phía Kỵ Sĩ Trưởng, nói:

- Kỵ Sĩ Trưởng, ngươi ăn nhiều một chút.

- Ta cũng không ăn nổi nữa...

Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm mặt đáp, bụng đã phồng to.

- Quá đáng tiếc, vẫn còn nhiều món ăn ngon như vậy.

Quốc vương tiếc nuối nói.

Linh Tịch cũng rất là tiếc hận:

- Đúng là rất đáng tiếc, trước đây ta chưa từng ăn qua thức ăn ngon như vậy, mỗi một món đều có hương vị không tồi.

- Khi nào kết thúc đại điển kiến quốc thì chúng ta lại tới ăn.

Ước Mỗ ôn hòa nói.

- Nhưng khi chúng ta trở về vương quốc Tề Nhĩ Vô thì sẽ không thể ăn những món này được nữa.

Linh Tịch vén tóc mai ra sau tai, khao khát nói:

- Thật muốn mỗi ngày đều được ăn những món ngon như vậy.

Ước Mỗ nghiêm mặt nói:

- Chuyện này đơn giản thôi, mời đầu bếp nơi này về cung điện chúng ta, bảo hắn nấu cho ngươi ăn mỗi ngày.

- Nếu vậy thì phải xem bọn họ có nguyện ý hay không?!

Linh Tịch liếc quốc vương một cái.

- Sẽ có người nguyện ý thôi.

Ước Mỗ nhếch miệng cười.

Chỉ cần hắn ra kim tệ, lương cao đào một đầu bếp trở về, hắn không tin làm không được.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nữ nhân viên rời đi trước đó đã trở về, còn mang đến tin tức tốt.

Cô tươi cười nói:

- Đại nhân Hồ Tiên sẽ phái người tới đón các ngươi rời khỏi đây.

- Rất tốt, vậy bây giờ đi thôi.

Ước Mỗ đứng lên nói.

Cô lại vội vàng ngăn lại:

- Xin đừng nóng vội, phải đợi khoảng một giờ nữa.

- Ra là thế, vậy chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một chút.

Ước Mỗ cau mày nói.

Nữ phục vụ gật đầu nói:

- Vậy cũng được, mọi người nhớ một tiếng sau trở về là được.

- Ừm, tính tiền đi.

Ước Mỗ nhàn nhạt nói.

- Vâng!

Cô lấy ra bàn tính, nhìn hoá đơn rồi bắt đầu tính toán.

- Lạch cạch ~~~

Linh Tịch tò mò nhìn bàn tính, khó hiểu hỏi:

- Đây là cái gì vậy?

- Bàn tính.

Nữ bồi bàn ngước mắt trả lời.

Linh Tịch hỏi tới:

- Thứ này có ích lợi gì?

- Nó có thể giúp ta tính toán nhanh và chính xác hơn.

Nhân viên phục vụ bớt thời giờ giải thích một câu.

Cô buông bàn tính, đọc rõ ràng từng chữ:

- Bữa ăn này tổng cộng là 36,853 đồng Huyền Vũ.

Ước Mỗ bình tĩnh nói:

- Ta không có đồng Huyền Vũ, có kim tệ và tinh thạch ma thú.



Nữ phục vụ mỉm cười nói:

- Như vậy cũng được, giá là ba viên tinh thạch ma thú cấp 5 và ba viên tinh thạch ma thú cấp 4.

- Giá tiền này..... Hơi đắt đấy.

Ước Mỗ sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng lấy ra tinh thạch ma thú kết sổ sách.

Kỵ Sĩ Trưởng nghe vậy cũng giật mình không kém, ba người ăn một bữa cơm tốn tận ba viên tinh thạch ma thú cấp 5?

- Còn có mười tám món ăn chưa bưng lên.

Nhân viên phục vụ giải thích.

Làm hết toàn bộ món có trong thực đơn, cộng thêm rượu, món điểm tâm ngọt, trái cây và các loại thức ăn nhẹ, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều là thịt ma thú, lại còn dùng tới lá trà Tinh Thần, giá tiền này là bình thường.

- Xem ra chúng ta gọi quá nhiều rồi.

Linh Tịch lắc đầu.

- Không có việc gì, chỉ cần ăn vui vẻ là được rồi.

Ước Mỗ nói không chút để ý.

Hắn nghiêm mặt nắm tay vợ rời đi nhà ăn xoay tròn.

- Hoan nghênh quý khách ghé thăm lần sau.

Nữ bồi bàn nhiệt tình đưa tiễn.

Ba người cưỡi Thang Vận Chuyển tới lầu một, Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư còn lại đều đã ăn no, đang thưởng thức các bức họa treo trên trường tại đại sảnh.

- Bệ hạ.

Đám người vội vàng hành lễ.

Ước Mỗ nhàn nhạt nói:

- Đi ra ngoài dạo chơi một chút, một tiếng sau trở về.

- Vâng.

Đám người lên tiếng.

Có Kỵ Sĩ nghi ngờ nên hỏi thăm Kỵ Sĩ Trưởng, lúc này mới biết được chuyện gì xảy ra.

Mọi người đi dạo quanh thủy cung dưới đáy biển, một giờ nhanh chóng đi qua, khi tiếng chuông báo hiệu ba giờ chiều vang lên thì bọn họ trở lại Trung tâm Huyền Vũ.

Nữ nhân viên kia đã chờ ở trước cửa, thấy bọn họ trở về liền vội vã tiến lên nghênh đón.

- Người tới đón chúng ta đâu rồi?



Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm túc hỏi.

- Chắc sắp tới rồi...

Nữ phục vụ nói có chút không xác định.

Cô vừa thu được thông báo là sau một tiếng nữa sẽ có người tới đón, còn có đúng giờ hay không thì cô không thể đảm bảo được.

Ước Mỗ lạnh lùng nói:

- Cái gì gọi là chắc chứ?

Ông ~~~

- Một giờ vừa mới đến, các ngươi rất gấp sao?

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng bỗng dưng vang lên.

Bóng đen nơi góc nhà đột nhiên nhúc nhích, Thú Ám Ảnh chở một người nhảy ra từ trong bóng tối.

……..

- Cộp cộp cộp ~~~

Thú Ám Ảnh quơ người, cánh dán sát cơ thể, đôi mắt màu xám nhắm lại rồi mở ra, khôi phục thành màu xanh lam lúc bình thường.

Mễ Á nhảy xuống người Thú Ám Ảnh, đứng trước mặt đám người Ước Mỗ, Khôi Giáp Ảm Ảnh trên người lóe lên u quang.

Sau khi Hồ Tiên thu được tin tức từ nhân viên phục vụ, nàng lập tức thông báo cho khu Trung Ương, lúc này Mục Lương mới phái nàng mang theo Thú Ám Ảnh tới đón người.

Mễ Á giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lại nhìn về phía đoàn người Ước Mỗ, lạnh nhạt nói:

- Vừa đúng một giờ.

Ước Mỗ và những người khác lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là bị kinh động bởi phương thức lên sân khấu của Thú Ám Ảnh và cô gái tai mèo, cho nên không nghe được lời nói của cô ấy.

Mễ Á cau mày lại, lặp lại lần nữa:

- Mời lấy ra thiệp mời.

Lúc này, Ước Mỗ mới nghe rõ, nhanh chóng móc thiệp mời đưa cho thiếu nữ, hỏi:

- Ngươi chính là người tới đón chúng ta đi Chủ Thành à?

- Ừm.

Mễ Á lên tiếng, mở ra thiệp mời kiểm tra, sau khi xác định không thành vấn đề mới đưa trả lại cho Ước Mỗ.

Cô giơ tay sờ sờ cằm của Thú Ám Ảnh, bình tĩnh nói:

- Đi thôi, hiện tại ta sẽ đưa các ngươi đi Chủ Thành.

Những người trước mắt này là khách, ngôn hành cử chỉ có thể không lễ phép, nhưng cô lại không thể mất lễ nghĩa.

- Đi như thế nào? Ngồi lên nó à?

Linh Tịch chỉ về phía Thú Ám Ảnh.

Mễ Á gật đầu nói:

- Đúng vậy, mọi người đến gần một chút.

- Đi thôi.

Ước Mỗ tò mò quan sát Thú Ám Ảnh, cảnh giác đi tới bên cạnh nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận