Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2194: Rời Đi Thánh Thành.



- Chuyện này...

Ước Mỗ co giật khóe miệng, trong lòng không biết nói gì.

Phất Lai Cách Lạc lạnh lùng nói:

- Không thể nào, hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 8, có ăn cướp cũng không thu hoạch được nhiều như vậy.

- Vậy thì ta chỉ có thể tiễn ngươi xuống dưới.

Mục Lương vươn tay, muốn thi triển năng lực tiễn Phất Lai Cách Lạc rời đi phi thuyền.

- Chờ đã!

Linh Tịch và Ước Mỗ cùng lúc mở miệng.

- Các ngươi có việc gì à?

Mục Lương bình tĩnh nhìn hai người.

Ước Mỗ hít một hơi thật sâu, nói với giọng khàn khàn:

- Mục Lương các hạ, hiện tại trên người chúng ta không có nhiều tinh thạch ma thú cấp 8 như vậy, có thể chờ trở về lại đưa sao?

- Đương nhiên là được.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Mễ Á lạnh nhạt nói:

- Bệ hạ, lỡ như sau khi trở về bọn hắn đổi ý thì sao?

- Vậy thì ta sẽ đích thân đến vương quốc Tề Nhĩ Vô một chuyến.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Ước Mỗ thầm mắng một tiếng, nếu chờ Mục Lương đến vương quốc Tề Nhĩ Vô đòi tinh thạch ma thú, sợ là quốc khố sẽ bị dọn sạch.

Hắn nặn ra một nụ cười, nói với giọng thành khẩn:

- Làm sao sẽ có chuyện đó chứ, chúng ta nhất định sẽ đưa mà!

- Đương nhiên, ta nguyện ý tin tưởng các ngươi.

Mục Lương hơi gật đầu rồi liếc nhìn người nào đó.

- Răng rắc...

Phất Lai Cách Lạc lộ ra vẻ mặt biệt khuất, nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào.

Lão cảm nhận được khí tức mà Mục Lương tản mát ra, cơ thể cứng đờ, không thể phản đối một câu.

- Ha ha...

Hạ Sâm thấy thế tâm trạng càng thêm sảng khoái.

Mễ Á cao giọng hô:

- Bệ hạ, phi thuyền sắp đụng vào vòi rồng.

Phi thuyền vận chuyển đã bay ra hải đảo, tiến vào hải vực quỷ dị, nước biển cuồn cuộn dâng ngập trời, vòi rồng dày đặc với uy lực khủng bố.

- Ta biết rồi.

Mục Lương thờ ơ ngẩng đầu, nguyên tố nước di chuyển quanh thân.

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra ngoài, vòi rồng lập tức vỡ tan, hóa thành hơi nước đầy trời rơi xuống trở lại biển cả.

- Ào ào ~~~

Nước biển sôi sục trở nên tĩnh lặng, phi thuyền vận chuyển vững vàng đi tới, không hề bị ảnh hưởng.

Đa số người trên Thánh Thành vẫn còn nghi ngờ việc phi thuyền có thể thành công rời đi mảnh hải vực quỷ dị này hay không, thấy vậy cũng không nói lời nào, nhưng nỗi lo lắng trong lòng bọn hắn đã tiêu tan một chút.

Mục Lương đứng ở đầu thuyền, nhìn chăm chú vào sương mù dày đặc trước đó, phi thuyền vận chuyển sắp bay vào trong sương mù.

Khi phi thuyền gần tiến vào sương mù dày đặc thì Mục Lương giơ tay lên, thi triển năng lực thay đổi kết cấu không gian.

Tề Nhĩ Lạp nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Dường như có cái gì đó...

- Ta cũng cảm nhận được.

Ước Mỗ khẽ gật đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc độ của phi thuyền vận chuyển dần dần nhanh hơn.

Nửa giờ sau, đám người từ Thánh Thành trở nên vô cùng kích động.

- Vẫn chưa trở lại đảo, chẳng lẽ chúng ta đã thành công rời đi rồi sao?

Bối Bối kích động hỏi.

- Chắc là vậy, dựa theo kết quả trước đây, không bay được xa như vậy thì đã trở lại trên đảo rồi.

Trên boong thuyền trở nên ồn ào náo nhiệt, đám đông lắm mồm lắm miệng bàn tán, có người còn kích động rơi lệ.

- Thật tốt quá, rốt cuộc ta có thể rời đi rồi.

- Hu hu ~~~

Mục Lương thả tay xuống, quay đầu nhìn về phía đám đông, lạnh lùng nói:

- Ba ngày sau phi thuyền sẽ đến vương quốc Huyền Vũ, trong lúc này cấm bất luận kẻ nào thi triển vũ lực và ma pháp ở trên thuyền.

- Được rồi!

Không ít người lên tiếng đáp lại, nhiều người còn đắm chìm trong tâm trạng vui sướng và kích động.

Mục Lương quay đầu ôn hòa nói:

- Ly Nguyệt, phân phó thuyền viên sắp xếp đám người từ Thánh Thành đến gian phòng của mình đi.

- Vâng.

Ly Nguyệt cung kính lên tiếng.

……..

Buổi tối, khu Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.

Bên trong cung điện, các cô gái ngồi quây quần trong nhà ăn thưởng thức bữa tối.

Đêm nay không chỉ có nhóm Nguyệt Thấm Lan và Mễ Nặc, ngay cả Hồ Tiên và Lạc Bố Lạc Nhi cũng quay về rồi.

Hồ Tiên gắp một khối ngó sen, quyến rũ nói:

- Vài ngày không ăn đồ ăn cung điện, thật là rất nhớ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Sau này, ngươi có thể trở về ăn mỗi ngày, có Ong Thợ và phi thuyền, không tốn quá nhiều thời gian.

- Chờ qua đoạn thời gian bận rộn này đã.

Hồ Tiên nói rồi nhai một khối ngó sen, xốp xốp giòn giòn.

- Ăn ngon thật.

Lạc Bố Lạc Nhi nhét đầy thức ăn trong miệng, chiếc đũa còn không ngừng vươn ra gắp đồ ăn.

Hồ Tiên trợn trắng mắt nhìn cô gái tóc cà phê, tức giận nói:

- Không có ai giành ăn với ngươi, nuốt xuống rồi lại nói tiếp.

- Ngô ngô ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ gật đầu.

Mấy ngày qua, cô chưa được ăn thức ăn trong cung điện, thật sự là quá thèm.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng chạm vào chân của Hồ Tiên ở dưới bàn, hỏi:

- Cô ấy đi theo ngươi học quản lý như thế nào rồi hả?

Đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên cong lên, quyến rũ nói:

- Còn tạm được, thông minh hơn trong tưởng tượng của ta, không tính là quá ngu dốt.

- Ừm, vậy là tốt rồi, khi nào bồi dưỡng thành thạo thì cô ấy có thể chia sẻ một phần công việc giúp ngươi.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng.

Hồ Tiên liếc nhìn cô gái tóc cà phê đang mải mê ăn uống, cười khẽ nói:

- Sau này sẽ càng ngày càng bận, hiện tại cô ấy không chia sẻ gánh nặng được bao nhiêu, từ từ tới thôi.

- Ừm, có vẻ là vậy rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhìn thiếu nữ cắn miếng thịt lớn, không khỏi gật đầu nhận đồng.

- Cái gì cơ?

Lạc Bố Lạc Nhi ngẩng đầu lên.

- Không có gì, ngươi ăn thịt nhiều một chút.

Nguyệt Thấm Lan quan tâm gắp một cái đùi gà đặt ở trong chén đối phương.

- Cảm ơn chị Thấm Lan, chị thật tốt.

Đôi mắt đẹp của Lạc Bố Lạc Nhi sáng ngời, vui vẻ nói.

Nguyệt Phi Nhan cắn đũa nhìn hai người, hắng giọng một cái, bóp giọng nói:

- Cảm ơn chị Thấm Lan, tuy là ta không có đùi gà, nhưng vẫn cám ơn nhiều nha~

-...

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật một cái, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc đỏ với ánh mắt bất thiện, tức giận nói:

- Ngươi mới vừa gọi ta là gì?

- Chị Thấm Lan, ta cũng muốn ăn đùi gà~

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ, đáng thương nhìn mẹ mình.

- Ăn đi!

Nguyệt Thấm Lan kẹp một cái đùi gà khác vào chén con gái.

Nguyệt Phi Nhan thở phào một hơi, tiếp tục bóp giọng nói:

- Cảm ơn chị Thấm Lan nha~

Đôi mắt màu xanh nước biển Nguyệt Thấm Lan híp lại, nói với giọng điệu bất thiện:

- Ngươi dám kêu thêm một câu nữa, có tin ta xé miệng của ngươi không hả?

- Mẹ, ngươi nói cái gì vậy, ta không hiểu.

Nguyệt Phi Nhan lập tức nghiêm mặt hỏi.

- Câm miệng.

Nguyệt Thấm Lan giận quá hóa cười, giơ tay gõ đầu cô gái tóc đỏ một cái.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, ủy khuất nói:

- Ta chỉ nói đùa một chút thôi, tại sao lại đánh ta chứ, đánh thành đồ ngốc làm sao bây giờ?

- Nếu vậy thì ném ra ngoài.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh đáp.

- Hừ, không nói chuyện với mẹ nữa, vẫn là mẹ Thấm Di tốt nhất.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

Đôi mắt màu đỏ của cô chớp lia lịa, muốn ép ra vài giọt nước mắt nhưng không thành công, có vẻ cô diễn xuất nghiện rồi.

- Ngươi nên đi diễn kịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận