Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3162: Thực sự là đáng tiếc a. « 1 càng ». (length: 7927)

"Rào rào ~~~"
Trên biển cả mênh mông, đám người Mục Lương cưỡi Phi Thuyền đang di chuyển với tốc độ ổn định trên không trung. Bên trong khoang thuyền, Mục Lương khẽ nhắm mắt, Ly Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn.
Hắn thần sắc lạnh nhạt, mở miệng hỏi: "Vẫn chưa tìm được sao?"
Trước cửa sổ thủy tinh...
Đồ Lệ Na mím môi, giọng thành khẩn nói: "Sắp rồi."
"Còn một ngày."
Mục Lương thản nhiên nói.
Hắn cho thiếu nữ ba ngày để tìm vị trí của Thất Lạc chi đảo, hai ngày trước không thu hoạch gì, Phi Thuyền cứ thế bay lượn vô định trên biển suốt hai ngày.
"Nhất định sẽ tìm được."
Đồ Lệ Na gằn từng chữ. Mục Lương giọng lười biếng đáp: "Tốt nhất là thế."
Đồ Lệ Na mím đôi môi hồng, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vận chuyển bí pháp cảm nhận vị trí của Thất Lạc chi đảo. Bí pháp này được truyền từ đời này sang đời khác, cha mẹ nàng đều đã dạy.
Thiếu nữ từng vận chuyển bí pháp này, xác thực có thể cảm nhận được vị trí Thất Lạc chi đảo, giờ thì lại không cảm nhận được gì, điều này khiến nàng vô cùng bối rối.
"Rốt cuộc vấn đề ở đâu?"
Đồ Lệ Na khẽ tự nhủ.
Ly Nguyệt hái một quả đưa vào miệng Mục Lương, dịu dàng nói: "Không giúp nàng một chút sao?"
"Ta nào có biết Thất Lạc chi đảo ở đâu."
Mục Lương vẫn cúi mắt xuống.
Ly Nguyệt khẽ chọc má nam nhân, ôn nhu nói: "Nhưng ta biết ngươi có cách khác có thể giúp nàng, dù sao chúng ta cũng muốn lên đảo tìm tài liệu."
Mục Lương ngước nhìn đôi mắt đẹp của người phụ nữ tóc bạc, nuốt quả kia xuống, khóe môi cong lên: "Đừng vội, không phải vẫn còn một ngày sao?" Ly Nguyệt hiểu ý, gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Cái gì dễ dàng có được, thì chắc chắn sẽ không quá coi trọng.
Mục Lương nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, bật nhạc lên nghe đi."
Ly Nguyệt ngẩn ra, mới nhận ra Mục Lương gọi mình là Bạch Nguyệt Nguyệt, tai nhất thời đỏ bừng, đây là lần đầu tiên ngoài lúc trên giường, Mục Lương gọi nàng như vậy.
"Được."
Nàng dịu dàng lên tiếng, lấy Ma Huyễn điện thoại ra mở nhạc.
Tiếng hát du dương vang vọng trong khoang thuyền, khiến cho chuyến đi này không còn quá buồn chán. Thời gian trôi đi, nửa ngày bất giác trôi qua.
Đồ Lệ Na thở dài, so với Mục Lương và Ly Nguyệt ung dung, lúc này nàng vô cùng lo lắng. Nàng đã thử hơn trăm lần, dùng bí pháp nhưng vẫn không cảm nhận được vị trí của Thất Lạc chi đảo.
"Bây giờ phải làm sao?"
Hai tay Đồ Lệ Na nắm chặt thành quyền, lòng tràn đầy không cam, mãi mới có được cơ hội này, nàng không muốn bỏ lỡ. Mục Lương ngồi dậy, vươn vai hỏi: "Vẫn chưa tìm được à?"
Đồ Lệ Na xoay người, hai mắt đầy tia máu, im lặng lắc đầu.
"Có lẽ là thiếu may mắn."
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Đồ Lệ Na ánh mắt mờ mịt, không hiểu ý trong giọng hắn.
"May mắn che chở, vận khí siêu cấp nhân đôi nha."
Mục Lương vỗ tay, một vòng hào quang bao phủ lấy thiếu nữ.
Đồ Lệ Na mắt vẫn còn mờ mịt, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được trong thân thể có biến đổi, một loại cảm giác khó tả.
"Tiếp tục đi."
Mục Lương ngáp một cái nói.
Đồ Lệ Na hoàn hồn, ánh mắt trở nên kiên định, tiếp tục vận chuyển bí pháp tìm kiếm Thất Lạc chi đảo.
"Ong ~~~"
Đồng tử của nàng hơi giãn ra, cảm nhận được chỉ dẫn từ xa, đó chính là vị trí Thất Lạc chi đảo. Đồ Lệ Na lập tức quay đầu nhìn Mục Lương, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
"Xem ra có hiệu quả."
Mục Lương khẽ nhếch mép cười.
"Cảm ơn ngươi."
Đồ Lệ Na trịnh trọng cảm ơn, quay đầu chạy vào khoang điều khiển, thay đổi hướng đi của Phi Thuyền, hướng đến vị trí đã cảm nhận được mà đi nhanh.
Ly Nguyệt kéo tay Mục Lương, dịu dàng nói: "Ta biết ngay là ngươi có cách mà."
"Chỉ là một thử nghiệm thôi, ta cũng không nghĩ đến thật sự có tác dụng."
Mục Lương cười.
Hắn nói thật, chỉ là dùng năng lực may mắn che chở, khiến cho vận may của thiếu nữ tăng lên gấp bội.
"Vù vù vù ~~~"
Tốc độ bay của Phi Thuyền đạt đến cực nhanh, hướng đến vùng biển vô danh mà đi.
"Giúp nàng thêm một tay nữa."
Mục Lương vừa nói vừa thi triển năng lực Không Gian Khiêu Dược.
Chớp mắt, Phi Thuyền biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại đã ở cách đó mấy trăm dặm. Đồ Lệ Na mím môi, tiếp tục cảm nhận vị trí Thất Lạc chi đảo, điều chỉnh phương hướng tiến tới.
Đến khi trời tối hẳn, Phi Thuyền mới đến gần vị trí Thất Lạc chi đảo.
Đồ Lệ Na từ khoang điều khiển đi ra, vẻ mặt kích động hô: "Chúng ta đến rồi."
Mục Lương nghe vậy đi đến trước cửa sổ, vùng biển phía ngoài trông có vẻ bình thường không có gì khác lạ, trong tầm mắt càng không có bất kỳ hòn đảo nào, trên trời dưới biển đều không có.
"Ở đâu?"
Ly Nguyệt cau mày hỏi.
Đồ Lệ Na cố kìm lại lòng kích động, giọng khẽ run nói: "Đừng nóng, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, mới có thể dùng bí pháp để lên đảo."
"Vậy là phải chờ đến hừng đông, giờ nhìn không thấy."
Mục Lương liếc nhìn bầu trời đã tối.
"Ừm."
Đồ Lệ Na gật đầu.
Mục Lương nhún vai, thản nhiên nói: "Được thôi, vậy ăn cơm trước đã."
"Ta đi chuẩn bị."
Ly Nguyệt lên tiếng.
Mục Lương hơi động ý nghĩ, khống chế Phi Thuyền hạ độ cao, vững vàng đậu trên mặt biển. Đồ Lệ Na vì kích động mà mặt đỏ bừng, vui mừng nói: "Để ta nấu bữa cơm cho."
"Thôi đi, cơm ngươi nấu khó ăn lắm."
Ly Nguyệt nói thẳng.
"..."
Đồ Lệ Na im lặng không nói, một bộ dạng rất tổn thương.
"Ừm, Nguyệt Nguyệt nói không sai."
Mục Lương đồng tình gật đầu.
Đồ Lệ Na trong lòng buồn bực, giọng nhạt nhẽo nói: "Vậy để ta giúp xử lý đồ ăn."
"Cũng được."
Ly Nguyệt lần này không từ chối, có người giúp thì sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
"Òm ọp òm ọp ~~~"
Rất nhanh Phi Thuyền đã tràn ngập mùi thơm hấp dẫn, trên bàn bày một nồi lẩu, đủ loại đồ ăn bày vòng quanh.
"Ăn đi."
Ly Nguyệt ngồi xuống, trực tiếp thả một đĩa thịt vào nồi cay.
Đồ Lệ Na mắt sáng lấp lánh, trong lòng thoáng có chút buồn bã, vào được Thất Lạc chi đảo, sau này liệu còn được ăn những món ngon như vậy nữa không? Nàng nhớ lại cuộc sống ở Huyền Vũ Vương Quốc, mỗi ngày đều rất phong phú và vui vẻ, lại còn được thưởng thức đủ loại mỹ thực, những thứ này ở Thất Lạc chi đảo có không?
Đồ Lệ Na trấn tĩnh lại, vội gạt bỏ những suy nghĩ dao động kia trong đầu, chuyện quan trọng nhất trước mắt là vào được Thất Lạc chi đảo. Mục Lương gắp một miếng thịt mỏng, chấm gia vị rồi bỏ vào miệng, tâm tình càng thêm vui vẻ.
"Ngon quá."
Đồ Lệ Na khen ngợi.
"Ăn nhiều vào, e rằng về sau không còn được ăn đâu."
Mục Lương đột nhiên nói.
"... "
Khóe mắt Đồ Lệ Na giật giật, giữa mọi người với nhau có cần nói những chuyện riêng tư của nhau vậy không?
"Đúng vậy, ở Thất Lạc chi đảo không có lẩu đâu."
Ly Nguyệt đồng tình gật đầu, gắp thêm mấy miếng thịt vào bát thiếu nữ, vẻ mặt mang theo thương hại.
Mục Lương cảm thán nói: "Thật đáng tiếc nha, sau này pizza, lẩu, kem ốc quế, bánh cuốn toàn bộ không được ăn nữa rồi."
Đồ Lệ Na mắt sâu kín nhìn chằm chằm Mục Lương, trong đầu hiện lên đủ hình ảnh các món ngon.
"Ăn đi."
Mục Lương mỉm cười với nàng.
"Ừm."
Đồ Lệ Na nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn nhấm nháp miếng thịt. Mục Lương và Ly Nguyệt nhìn nhau, đáy mắt đều có ý cười.
00000 0 0 ps: «1 chương»: Đang viết phần 2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận