Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 399: Thị Sát Vườn Trái Cây

Vườn trái cây ở ngay phía sau Khu vực Trung ương, nếu đi từ Khu vực Trung ương cần khoảng hai mươi phút.
Đương nhiên, nếu như Mục Lương sử dụng năng lực, thì chỉ cần mấy giây, nhưng nếu như vậy, sẽ không có được tác dụng thị sát tình hình.
Một trong các mục đích thị sát công việc là muốn để cho cấp dưới biết, cao tầng rất xem trọng hạng mục công việc này.
Đây là lần đầu tiên Mục Lương đi thị sát Vườn Trái Cây sau khi nó xây xong.
Mười phút sau.
Mục Lương đổi một bộ trang phục thường mặc khi ra khỏi cửa, bước ra Cung Điện.
Trên quảng trường nhỏ, xe ngựa làm bằng pha lê đã chuẩn bị kỹ càng.
Bởi vì hình thể của Kỳ Nhông Năm Màu quá cực lớn, đã không thích hợp kéo xe, cho nên để cho sáu con Sói Mặt Trăng thay thế.
- Ngao ngao !
Nhóm Sói Mặt Trăng thấp giọng tru lên, giống như đang hành lễ với anh.
- Thành chủ đại nhân!
Bên cạnh toa xe, sáu vị hộ vệ Khu vực Trung ương đưa tay ra hành lễ tiêu chuẩn và đồng thanh chào hỏi.
- Ừ.
Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.
- Đi thôi.
Nguyệt Thấm Lan mở ra cửa khoang xe, đưa tay ra hiệu.
- A, Mục Lương các hạ, các ngươi đây là muốn đi nơi nào?
Đúng lúc này Lan Đế và Lỵ Lỵ vừa trở lại Khu vực Trung ương, trong ngực hai người còn ôm mấy túi giấy.
Lỵ Lỵ trừng lớn con mắt màu xanh sẫm, quan sát tỉ mỉ xe ngựa làm bằng lưu ly, bị dáng vẻ xinh đẹp, lấp lánh của nó hấp dẫn.
- Đang chuẩn bị đến Vườn Trái Cây kiểm tra tình hình nơi đó.
Âm thanh của Mục Lương ôn hòa cười nói.
- Vườn trái cây!
Sau khi Lỵ Lỵ với Lan Đế nghe xong, hô hấp của hai người hơi dồn dập.
Hai cô gái nhìn nhau như có 1 suy nghĩ, sau đó cùng nhau lên tiếng hỏi ý:
- Mục Lương các hạ, chúng ta cũng muốn đi nhìn xem, có thể chứ?
- Có thể.
Con mắt màu đen của Mục Lương lộ ý cười, ánh mắt liếc vào túi giấy trong ngực hai người.
Lan Đế ôm lấy túi giấy đã xẹp.
Lỵ Lỵ nhìn bên trong túi giấy của mình vẫn còn đang phồng lên như cũ, từ miệng túi còn có thể nhìn thấy quả táo đựng bên trong.
- Quá tốt rồi.
Lan Đế vui mừng lên tiếng.
- Lên xe.
Mục Lương cất bước lên toa xe.
- Được.
Trong con mắt màu hổ phách của Lan Đế mang theo hưng phấn.
Cô ôm túi giấy leo lên toa xe, cúi đầu có chút câu nệ ngồi ở phía trước Mục Lương.
Lỵ Lỵ ngồi xuống sát bên Lan Đế cũng cúi thấp đầu xuống.
- Lên đường được rồi.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã lên tiếng.
- Ngao ngao !
Sói Mặt Trăng phát ra tiếng gào thét, kéo xe ngựa chạy nhanh về phía sau Khu vực Trung ương.
Trong xe ngựa làm bằng pha lê, Lan Đế cẩn thận từng li từng tí ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cô vội vàng cúi đầu, ôm chặt túi giấy phồng lên trong người.
Trong đôi mắt của Mục Lương lộ ý cười, cảm thấy cô gái này rất vui vẻ.
- Các ngươi vừa mới đến Siêu Thị?
Nguyệt Thấm Lan cũng nhìn thấy hoa quả trong ngực hai cô gái.
- Ư, đi dạo một chút.
Lỵ Lỵ nhỏ giọng đáp.
Đôi chân dài của Nguyệt Thấm Lan bắt chéo lại, bàn tay đỡ lấy cái cằm, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay đè vào chỗ đầu gối, tư thái ưu nhã.
Trong ánh mắt màu xanh biên của cô lấp lóe ánh sáng, cười hỏi:
- Cảm giác thế nào?
- Nơi đó rất tốt, tất cả mọi thứ đều rất rẻ.
Lan Đế hồn nhiên nói.
- Vậy các ngươi cảm thấy Thành Huyền Vũ như thế nào?
Âm thanh của Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Là nơi làm cho người ta tới liền không muốn đi.
Lỵ Lỵ im lặng trong phút chốc, sau đó khuôn mặt của cô nghiêm túc đánh giá.
- Ừ, đúng vậy.
Lan Đế cũng đồng ý gật đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
- Vậy các ngươi có thể ở lại, ở đây tìm việc làm.
Nguyệt Thấm Lan nửa đùa nửa thật nói.
- Có thể chứ?
Tinh thần của Lan Đế chấn động, con mắt màu hổ phách sáng lên.
- Đương nhiên có thể.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Nhưng không được.
Trong lòng của Lỵ Lỵ thay đổi rất nhanh, sau đó ánh mắt ảm đạm lại.

Đôi mắt của Lan Đế cũng ảm đạm, cúi đầu.
Các cô từ nhỏ đã lớn lên ở Ốc Đảo, là cô nhi được nhặt về.
Ốc Đảo đối với hai người có ơn dưỡng dục, không thể nói rời đi là rời đi.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh biển, cảm thấy tò mò thân phận của Lan Đế với Lỵ Lỵ, nhưng lại không tiện trực tiếp mở miệng hỏi.
Xe ngựa rời khỏi Khu vực Trung ương, chuyển hướng về phía Vườn Trái Cây.
Trên đường, dân chúng nhao nhao ngừng chân, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn về phía xe ngựa.
Lỵ Lỵ thu lại ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng đã không còn bình tĩnh.
- A, ta nhìn thấy Tam trưởng lão.
Lan Đế đột nhiên lên tiếng nói.
Cặp mắt của cô đã biến thành mắt ưng, có thể nhìn thấy sự vật ở phía xa xa.
- Ở đâu?
Lỵ Lỵ kinh ngạc hỏi.
- Ngay ở phía trước.
Lan Đế hồn nhiên nói.
Bên đường, Tam trưởng lão đang chậm rãi đi tới, quan sát cảnh vật khu vực ngoại thành.
Hôm nay, cô đã rời đi Phủ Thành Chủ từ rất sớm, một mình đi dạo lung tung ở khu ngoại thành, quan sát cuộc sống ở Thành Huyền Vũ.
- Lộc cộc lộc cộc !
Nơi xa có tiếng vang truyền đến, Bối Nhĩ Liên ngẩng đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là sáu con hung thú, bọn chúng đang kéo xe ngựa lưu ly nhanh chóng tới gần.
- Tam trưởng lão!
Trong xe, truyền đến tiếng gọi của Lan Đế.
Bối Nhĩ Liên kinh ngạc, nhìn thấy xe ngựa đã dừng lại bên cạnh mình.
Cửa buồng xe mở ra, Lan Đế thò đầu ra, tò mò hỏi:
- Tam trưởng lão, ngươi đang đi đâu vậy?
- Đi dạo khu ngoại thành một chút.
Bối Nhĩ Liên thuận miệng giải thích một câu, rồi đổi vấn đề, hỏi:
- Trong xe là Mục Lương các hạ?
Ở bên trong thành Huyền Vũ, có thể dùng sáu con hung thú kéo một chiếc xe vô cùng bề thế, cũng chỉ có thành chủ Thành Huyền Vũ.
Lan Đế dùng giọng nhẹ nhàng đáp lại:
- Đúng vậy, ta với Lỵ Lỵ đi theo Mục Lương các hạ, chuẩn bị đến thăm Vườn Trái Cây.
- Vườn Trái Cây?
Bối Nhĩ Liên ngạc nhiên, Thành Huyền Vũ có vườn trái cây?
Cô vội vàng lên tiếng hỏi:
- Ta có thể đi chung không?
- Đương nhiên có thể, mời Bối Nhĩ Liên các hạ lên xe.
Trong xe, âm thanh lạnh nhạt của Mục Lương truyền ra.
- Cảm ơn.
Bối Nhĩ Liên cất bước lên xe ngựa, đi vào trong xe.
Vì toa xe cũng đủ lớn, tiến vào nhiều người như vậy cũng không có chật chội tí nào.
- Mục Lương các hạ.
Bối Nhĩ Liên gật đầu chào hỏi với anh.
- Mời ngồi.
Mục Lương cười nhạt một tiếng, đưa tay ra hiệu.
Tam trưởng lão nghe vậy ngồi ở bên cạnh Lỵ Lỵ, cô quay đầu nhìn hai cô gái, sau đó con mắt không dời khỏi.
Bối Nhĩ Liên kinh ngạc hỏi:
- Lỵ Lỵ, những hoa quả này ở đâu ra?
- Tam trưởng lão, những hoa quả này chúng ta mua được Siêu thị.
Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói.
- Siêu Thị?
Lông mày của Bối Nhĩ Liên nhăn lại rất sâu.
Hôm nay, cô đi ngang qua Siêu thị, vì trên thân không có đồng Huyền Vũ, cho nên chỉ đứng ở ngoài cửa ra vào nhìn một cái, sau đó rời đi.
Nét mặt của Lan Đế hưng phấn nói:
- Tam trưởng lão, hoa quả ở Siêu thị rất rẻ, quả táo với lê mỗi quả chỉ bán một đồng, quýt một đồng hai quả.
- Cái gì?
Bối Nhĩ Liên ngạc nhiên hô to một tiếng, là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hay đầu của Lan Đế bị hỏng?
Hoa quả làm sao có thể bán rẻ như vậy.
- Tam trưởng lão......
Khóe mắt của Lỵ Lỵ nháy lên, con mắt màu xanh sẫm vụng trộm nhìn về phía Mục Lương với Nguyệt Thấm Lan, thấy khuôn mặt của hai người họ bình tĩnh, trên gương mặt lại có ý cười.
Sau khi Tam trưởng lão thấy vậy thì nhếch miệng lên, không che giấu biểu cảm của mình chút nào còn cười híp mắt.
Lỵ Lỵ đưa tay nâng trán, bộ dáng của Tam trưởng lão ngạc nhiên, thực sự có chút làm cho người ta khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận