Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2701: Ngực Lớn Là Lỗi Của Cô À?

Mục Lương như suy nghĩ gì đó, nếu như mỗi quốc vương và đại quý tộc đều là Bất Hủ Giả, như vậy thế lực của Bất Hủ Chúng này thật sự rất kinh khủng.

- Cần ta đi tìm người hỏi thăm không?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

Cô là thư ký của vương quốc Huyền Vũ, ngoài mặt là người đứng thứ hai, nắm giữ việc liên lạc với mỗi đại quý tộc.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

Nguyệt Thấm Di thanh thúy nói:

- Ta chỉ biết nhiêu đó thôi, muốn biết thêm thì phải đi hỏi những người khác.

- Được rồi, như vậy là đã đủ manh mối để điều tra rồi.

Mục Lương bình thản nói.

Hi Bối Kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Người của Bất Hủ Chúng bắt Tuyết Diệp làm gì, không lẽ là nghiên cứu biện pháp để trường sinh sao?

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Có khả năng đó, Ma Cà Rồng sống lâu hơn người bình thường, thọ mệnh dài, bị cho là đối tượng nghiên cứu cũng là điều có thể hiểu được.

- Đáng chết, dám đánh chủ ý tới tộc nhân của ta, Bất Hủ Chúng muốn chết rồi!

Hi Bối Kỳ thở phì phò nói.

Mục Lương trấn an:

- Bình tĩnh nào, đợi đến khi chúng ta tìm được người của Bất Hủ Chúng rồi khảo vấn bọn hắn, đến lúc đó sẽ biết được nguyên do thôi.

- Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Hi Bối Kỳ thở dài.

Ly Nguyệt ăn cơm xong thì rời khỏi cung điện, cô muốn đích thân điều tra về Bất Hủ Chúng.

Ở khu nhà gần cửa thành Vệ Thành Số Chín, nơi đó có đường Giáp số sáu, đường Giáp số bảy và đường Giáp số tám.

Lúc này, bên trong phòng ba lẻ một, toà nhà số sáu, đường Giáp số bảy, Tuyết Diệp bị trói gô ở trên giường, căm tức nhìn hai người mặc áo choàng đen đứng gần đó.

- Hưm hưm ~~~

Tuyết Diệp cố gắng dùng giằng, thế nhưng cơ thể cô đã bị trói chặt cứng, miệng còn bị vải quấn vài vòng, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ. Cô cũng đã thử tiến vào trạng thái Huyết Nộ nhưng lại không cách nào làm được.

Người mặc áo choàng đen nhếch miệng cười nhẹ nói:

- Đừng giãy giụa vô ích nưa, ma dược mà ngươi ăn sẽ khiến cơ thể ngươi không có một chút sức lực nào.

Vẻ mặt của Tuyết Diệp cực kỳ khó coi, nếu không phải do thứ thuốc đó thì cô đã sớm cởi trói trên người rồi.

- Mã Cách Phu, đừng nói nhảm với cô ta nữa.

Gã mặc áo choàng đen còn lại trầm giọng nói.

- Đức Lạt Cơ, ngươi sợ cái gì chứ, cô ta không trốn thoát được đâu.

Mã Cách Phu nhe răng cười một tiếng.

Đức Lạt Cơ trầm giọng nói:

- Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là làm thế nào mang cô ta ra khỏi vương quốc Huyền Vũ, Phụng Giả đang chờ chúng ta.

Mã Cách Phu lắc đầu, nói với giọng khàn khàn:

- Khó, vương quốc Huyền Vũ phòng thủ rất nghiêm ngặt, rất khó mang một người lớn sống sờ sờ đi ra ngoài.

- Dù khó thì cũng phải nghĩ biện pháp, nếu không thể mang cô ta ra ngoài thì tất cả chỉ là uổng phí.

Đức Lạt Cơ hừ lạnh một tiếng nói.

- Để cho ta suy nghĩ một chút...

Mã Cách Phu kéo ghế ngồi xuống.

- Sao bây giờ vẫn chưa thấy Thiết Lôi Nhĩ trở về thế?

Đức Lạt Cơ nhìn về phía cửa phòng.

Mã Cách Phu bĩu môi nói:

- Ai biết được, có lẽ là đi đâu vui vẻ rồi.

Lần này có ba Hầu Giả phụng mệnh đi tới vương quốc Huyền Vũ, hai người bắt cóc Tuyết Diệp ngày hôm qua là Mã Cách Phu và Đức Lạt Cơ, Thiết Lôi Nhĩ thì nấp trong bóng tối để tiếp ứng, nhờ vậy mà bọn hắn mới có thể thuận lợi mang Tuyết Diệp rời khỏi, không bị người khác đuổi theo.

- Nếu hắn dám thì ta sẽ đập gãy chân hắn.

Trong mắt của Đức Lạt Cơ hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Mã Cách Phu rụt cổ lại, tiếp tục sầu khổ suy nghĩ biện pháp mang một người ra khỏi vương quốc Huyền Vũ mà không bị phát hiện.

- Nếu có thể khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời thì tốt rồi.

Hắn nhìn nữ nhân nằm trên giường.

Đức Lạt Cơ trầm giọng nói:

- Không phải không có loại ma dược như vậy, nhưng mà ngươi phải có tiền và biết chỗ mua.

Nếu có loại ma dược khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời, vậy chỉ cần cho Tuyết Diệp uống là bọn hắn có thể dẫn cô ta ra khỏi vương quốc Huyền Vũ một cách dễ dàng rồi.

Mã Cách Phu lẩm bẩm:

- Loại ma dược này hẳn là rất khó mua, nơi này là vương quốc Huyền Vũ, nếu thật sự bán loại ma dược này thì khẳng định phải đăng ký thân phận.

Hắn tới vương quốc Huyền Vũ đã được nửa tháng, biết luật lệ ở đây rất nghiêm, nhiều thứ phải đăng ký thân phận mới mua được.

- Vậy thì tìm biện pháp khác thôi.

Đức Lạt Cơ hừ lạnh một tiếng.

Mã Cách Phu bĩu môi, trong lòng oán thầm, đáng tiếc địa vị của hắn không cao bằng Đức Lạt Cơ nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tuy bọn họ đều là Hầu Giả nhưng bên trong Hầu Giả cũng có phân chia cấp bậc, địa vị cao nhất chính là Hầu Giả lục phẩm, địa vị thấp nhất là Hầu Giả nhất phẩm.

Đức Lạt Cơ là Hầu Giả ngũ phẩm, chỉ cần tăng cấp hai lần nữa là có thể trở thành Phụng Giả, địa vị sẽ cao hơn nhiều so với Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ.

Mã Cách Phu là Hầu Giả tam phẩm, Thiết Lôi Nhĩ là nhất phẩm và cũng là Hầu Giả có địa vị bình thường nhất.

Trên giường, khuôn mặt của Tuyết Diệp trắng bệch, nhìn chằm chằm hai người không coi ai ra gì ai, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Trong lòng cô trầm xuống, phải mau chóng nghĩ biện pháp đào tẩu hoặc là cầu cứu mới được, bằng không thì bản thân chết như thế nào mà cũng không biết.

Tuyết Diệp lặng lẽ thử tránh thoát dây thừng trên người, nhưng cô cố gắng nửa giờ vẫn không có chút tiến triển nào.

- Ai đó mau tới cứu ta đi…-

Trong đôi mắt Tuyết Diệp lộ ra thần sắc phẫn hận. Cô vẫn chưa muốn chết, cô còn muốn tiếp tục đi trên sàn diễn, tắm mình dưới ánh đèn và hưởng thụ ánh mắt trầm trồ của mọi người.

- Cộc cộc cộc ~~~

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang, tiếng đập cửa là ba dài một ngắn.

Đôi mắt của Mã Cách Phu sáng lên, vội vàng đứng dậy đi mở cửa:

- Chắc là Thiết Lôi Nhĩ đã trở về rồi.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị mở ra, một nam nhân trung niên mặc áo vải đi vào trong.

- Ta đã trở về rồi.

Thiết Lôi Nhĩ hàm thanh nói.

Đức Lạt Cơ hỏi:

- Tình huống bên ngoài thế nào rồi?

Thiết Lôi Nhĩ ngồi xuống nói:

- Phần lớn thì đều giống như trước, chỉ có cửa thành và trạm xe lửa là gia tăng đề phòng, trước khi ra vào đều phải trải qua kiểm tra, chúng ta muốn đi ra ngoài rất khó.

Hắn đi ra ngoài từ sáng sớm, chạy hơn phân nửa Vệ Thành Số Chín mới điều tra được mấy tin tức này.

Mã Cách Phu đen mặt nói:

- Chúng ta không ra được Vệ Thành Số Chín chứ đừng nhắc tới việc rời khỏi vương quốc Huyền Vũ.

- Không được, phải nghĩ biện pháp.

Đức Lạt Cơ trầm giọng mở miệng.

Hắn nhìn hai người, lạnh lùng nói:

- Nếu như không thể mang người trở về làm cho Phụng Giả tức giận thì ba chúng ta đều phải chết.

Thiết Lôi Nhĩ rụt cổ lại:

- Ta nghĩ là không nghiêm trọng đến mức đó đâu...

Đức Lạt Cơ hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ, ngươi quên tính khí của Phụng Giả rồi à, hắn là kẻ giết người quen tay, giải quyết ngươi và ta thì chỉ cần phất tay một cái mà thôi.

- Vậy phải làm thế nào bây giờ?

Thiết Lôi Nhĩ chợt biến sắc, hắn không muốn chết.

- Im lặng, ba chúng ta suy nghĩ cách rời khỏi đây.

Đức Lạt Cơ rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận