Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1586: Năng Lực Của Thú Ăn Giấc Mơ

Mục Lương không ngăn cản, anh cũng đúng là cần Ma thú mới, hơn nữa càng đặc biệt thì càng tốt, có trợ giúp nâng cao thực lực, làm phong phú năng lực.

- Nếu như không tìm lại được, thì lại để ý những Ma thú khác vậy.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói.

- Không nóng vội.

Mục Lương cười cười.

Anh tỏ ý nói:

- Mở lồng sắt ra.

- Vâng.

Hộ vệ Trung Ương đi lên phía trước, mở lồng sắt đang giam giữ Bạch Cầu ra.

Bạch Cầu lảo đà lảo đảo lăn về phía sau, hai cái xúc tu trên đầu cũng lắc lư, đề phòng mấy người bên ngoài lồng sắt.

…………

Mục Lương nhìn quả cầu trắng trong góc lồng sắt, đưa tay dịu dàng nói:

- Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.

-...

Quả cầu trắng không có lên tiếng, chỉ là trợn tròn mắt thú khẩn trương nhìn Mục Lương.

Anh nhướng mày, thi triển Tơ Nhện Thiên Ảnh trói chặt quả cầu trắng rồi vươn tay bắt nó lại.

- Mềm như bông.

Đây là cảm giác đầu tiên của anh.

- Keng! Kiểm tra được sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Không hề bất ngờ, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Mục Lương lên tiếng:

- Thuần dưỡng.

- Keng! Đang thuần dưỡng Thú Ăn Giấc Mơ cấp 2.

- Keng! Tiêu hao mười điểm thuần dưỡng, đã thuần hóa Thú Ăn Giấc Mơ thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Đi Vào Giấc Mơ của Thú Ăn Giấc Mơ hay không?

- Đi Vào Giấc Mơ, một cái tên kỳ cục!

Mục Lương hơi nhướng mày, trong lòng mặc niệm một câu kế thừa.

- Keng! Đi Vào Giấc Mơ đang được cải tiến…..Đang điều chỉnh…. Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống rơi xuống, Thú Ăn Giấc Mơ không giãy giụa nữa, an tĩnh nằm trên tay anh.

- Thật đáng yêu.

Nguyệt Thấm Lan không biết đã tới từ lúc nào, cô đứng bên cạnh Mục Lương và đưa tay chọc cơ thể mềm mại của Thú Ăn Giấc Mơ.

Khóe môi của anh cong lên, đe dọa:

- Đừng thấy nó đáng yêu mà mất cảnh giác, một ngụm của nó là có thể nuốt chửng ngươi.

- Ta không tin đâu.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

Mục Lương tiếc nuối mỉm cười, thả Thú Ăn Giấc Mơ ra, trước khi đặt nó xuống đất thì âm thầm ra lệnh cho hệ thống.

- Hệ thống, tiến hoá Thú Ăn Giấc Mơ đến cấp 8.

- Keng! Cấp 2 tiến hóa đến cấp 8, trừ * * * * * điểm tiến hóa.

- Keng! Tiến hóa thành Thú Điện Mộng cấp 8 thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Ý Thức Hiển Hiện của Thú Điện Mộng hay không?

- Kế thừa.

Mục Lương gật đầu.

- Keng! Ý Thức Hiển Hiện đang được cải tiến…. Đang điều chỉnh…. Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống rơi xuống, cơ thể của Mục Lương lại được cường hóa thêm lần nữa, mặc dù rất ít nhưng có còn hơn không.

Thú Điện Mộng chớp mắt, bất tri bất giác đã hoàn thành tiến hóa, nhưng bề ngoài của nó vẫn không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ mềm mại đáng yêu kia.

- Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ tiến hóa thất bại rồi sao?

Mục Lương nhăn mày.

Nó run run xúc giác trên đầu, dùng ý thức câu thông với anh.

- Không có thất bại, ngươi sẽ không bao giờ trưởng thành?

Mục Lương bừng tỉnh, đôi mắt đen nhánh mở to.

Thú Điện Mộng gật đầu một cái.

Mục Lương khẽ cười, trấn an:

- Tốt thôi, nho nhỏ cũng rất đáng yêu.

Nguyệt Thấm Lan ôm lấy nó, vui vẻ nói:

- Trưởng thành thì không thể ôm được nữa.

Thú Điện Mộng bị cô gái ưu nhã nhào nặn đến biến dạng, nhưng nó lại không cách nào phản kháng được, chỉ có thể nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt xin giúp đỡ.

Anh giả vờ như không thấy, người phụ nữ của mình vui vẻ mới là việc quan trọng nhất.

Thú Điện Mộng run xúc tu rồi nhẹ nhàng dính vào huyệt thái dương của Nguyệt Thấm Lan.

Cô còn chưa phản ứng lại thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Trong tầm mắt của Mục Lương, trước mặt hiện ra một mảnh màu hồng lớn, bên trong có thêm một bóng người, là Nguyệt Thấm Lan đang cười rất vui vẻ.

Cô sửng sốt một chút, nhìn bóng người giống hệt mình ở trước mặt.

Khi cô đang nhìn ngây người thì ảo ảnh trước mặt cũng biến hóa vẻ mặt, mặt mũi tràn đầy sửng sốt

- Chuyện này là thế nào?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.

Mục Lương suy nghĩ một chút, giải thích:

- Đây chắc là năng lực của Thú Điện Mộng.

Anh ra hiệu nói:

- Ngươi thử tưởng tượng những chuyện khác xem.

- Được, để ta thử.

Nguyệt Thấm Lan tập trung tinh thần, bắt đầu tưởng tượng mình đang ở trong phòng bếp, chuyên tâm nấu nướng món ăn ngon.

Dụ~

Bối cảnh màu hồng tiêu tan không thấy đâu, một lần nữa biến thành phòng bếp, nó trông giống hệt phòng bếp trong cung điện, Nguyệt Thấm Lan ảo ảnh thì đang nấu ăn, mọi việc đều giống như những gì cô gái ưu nhã suy nghĩ.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, giống như phát hiện đại lục mới, cô vội vàng tập trung tinh thần, thay đổi hình ảnh tưởng tượng trong đầu.

Hoàn cảnh do Thú Điện Mộng lại xảy ra biến hóa lần nữa, một bức tường thành cao trăm mét đột ngột mọc lên khỏi mặt đất rồi biến thành Sơn Hải Quan.

Tường thành do nó tạo ra rất lớn, vượt qua toàn bộ khu Trung Ương, người đứng tại Nội Thành cũng có thể thấy được.

Nguyệt Thấm Lan vẫn còn tiếp tục tưởng tượng, Thú Điện Mộng cũng tiếp tục thay đổi cảnh tượng.

Kiệt kiệt kiệt ~~~

Âm thanh làm cho người ta chán ghét đột nhiên vang lên, bên trên Sơn Hải Quan đột nhiên xuất hiện rất nhiều Hư Quỷ và đang lao tới công kích Sơn Hải Quan.

Mục Lương há to miệng, kinh ngạc nói:

- Cô gái này thật có dám tưởng tượng...

Bên trong Trung Ương, các hộ vệ Trung Ương đều nhìn thấy Hư Quỷ và Sơn Hải Quan, cảm xúc của mọi người lập tức thay đổi.

- Đi, mau lên cung điện!

A Thanh gấp giọng hô to.

Cộp cộp cộp ~~~

Bọn hộ vệ ăn ý chạy như bay tới tầng tám.

Nhóm Ngôn Băng và Ly Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh tượng kia, hai người lộ ra thần sắc nghiêm túc và vội vàng chạy tới Trung Ương.

- Đây là có chuyện gì, tại sao ở đây lại có Hư Quỷ?

Giọng của Ngôn Băng lạnh như băng sương, đáy mắt hiện lên sát ý.

- Chắc là Mục Lương làm ra, chúng ta đi qua nhìn một chút rồi tính tiếp.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở:

- Thấm Lan à, động tĩnh của ngươi hơi lớn rồi đấy, dân chúng sẽ bị khủng hoảng.

- Suýt nữa thì quên mất.

Nguyệt Thấm Lan lấy lại tinh thần, hình ảnh được tạo dựng trong đầu lập tức vỡ nát rồi biến mất.

Tường thành cao vút và Sơn Hải Quan biến mất không thấy gì nữa, bầy Hư Quỷ cũng biến mất, khu Trung Ương nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.

Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này, nhóm hộ vệ đã xông lên tầng tám, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy ngạc nhiên, mọi người ngắm nhìn bốn phía một vòng, không thấy Hư Quỷ đâu.

- Thành chủ đại nhân có thấy bầy Hư Quỷ vừa rồi ở đâu không?

A Thanh cung kính hỏi.

Mục Lương chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói:

- Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, các ngươi không cần lo lắng, mọi người trở về đi.

- Rõ!

Bọn người A Thanh liếc nhau, ánh mắt bọn họ cổ quái nhưng vẫn xoay người rời đi.

Nhóm hộ vệ vừa rời đi chưa được bao lâu thì Ngôn Băng và Ly Nguyệt đã chạy như bay đến.

- Mục Lương?

Ly Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên, Hư Quỷ đâu? Sơn Hải Quan đâu?

- Tất cả đều là giả thôi.

Mục Lương bật cười giải thích.

- Giả.....

Ngôn Băng co giật khóe miệng.

- Là ta làm ra.

Nguyệt Thấm Lan có chút xấu hổ, sau đó thuật lại chuyện vừa xảy ra.

- Thì ra là như thế, ta còn tưởng rằng thật sự có Hư Quỷ xuất hiện...

Ly Nguyệt thở phào một hơi, cả người buông lỏng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận