Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1158: Hắn Là Thành Chủ Sao?



Sau đó, cô phủi bụi trên người, chỉnh sửa mái tóc tím dài rối bời.

- Hình như ta không bị ai phát hiện thì phải?

Bạch Sương nơm nớp ngắm nhìn chung quanh, sau khi xác định không ai phát hiện thì cô mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi theo hướng xe ngựa rời đi.

- Hoàn cảnh nơi này thật tốt, còn tuyệt hơn cả hoàng cung nữa!

Cô nhẹ giọng tán thưởng.

Cô gái tóc tím đi một hồi lâu, không hiểu tại sao mà cô luôn cảm thấy có chỗ gì đó không thích hợp.

Cô ngẩng đầu lên, sau một khắc liền biết chỗ không thích hợp ở nơi nào.

Đôi mắt màu vàng tím của Bạch Sương trừng lớn, đáy mắt viết đầy ba chữ không tin được.

Cô há to miệng, bị chấn động đến nỗi không thể nói thành lời.

Bạch Sương nhẫn nhịn một hồi lâu, mới phun ra mấy chữ:

- Cái cây này to quá!!

Ở Nội thành, khi ngẩng đầu lên sẽ không thể nhìn thấy bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy cành lá màu xanh biếc của Trà Thụ Sinh Mệnh.

Ở vương quốc Hải Đinh, cô chưa bao giờ nhìn thấy thân cây to như vậy, cũng chưa từng nghe nói vương quốc khác sở hữu loài cây như vậy.

- Rốt cuộc thì đây là nơi nào?

Trong lòng Bạch Sương chấn động không thôi, bắt đầu có những phỏng đoán khác nhau về hòn đảo dưới chân mình.

Cô cho rằng nơi đây là một hòn đảo bị tách biệt với thế giới.

- Thôi thôi, khi nào ta gặp được thành chủ thì chắc sẽ biết được chân tướng.

Bạch Sương hít một hơi thật sâu và bước về phía trước.

Cô thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Trà Thụ Sinh Mệnh, sự chấn động trong lòng không hề thuyên giảm một chút nào.

Cô nhẹ giọng tự nói:

- Nếu để cho cha biết có một hòn đảo như vậy tồn tại thì cha nhất định sẽ phái người tới chiếm lĩnh...

Cha của cô gái tóc tím là một người rất hiếu chiến, vì để vương quốc Hải Đinh trở nên cường thịnh hơn, lão tất nhiên sẽ phái đoàn Kỵ Sĩ tới chiếm lĩnh nơi này.

Hơn nửa giờ sau, cô gái tóc tím phát hiện người đi đường càng lúc càng nhiều, còn xuất hiện một nhóm kiến trúc cao lớn.

- Chắc ta đến đúng nơi rồi.

Bạch Sương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đi theo dòng người đến nơi đông đúc và nhộn nhịp nhất.

Cô cho rằng nơi có người nhiều nhất là chỗ cử hành nghi thức duyệt binh.

- Đi mau, đi mau! Còn nửa tiếng nữa thì nghi thức duyệt binh sẽ bắt đầu đó!

- Vậy chúng ta phải tăng tốc lên.

- Mau tới quảng trường, đi trễ sẽ không còn chỗ đâu!!

Thành dân la hét rồi vội vã chạy về phía Đại Hội Trường.

Bạch Sương vội vàng đi theo đám đông, băng qua đám người rồi chạy tới phía trước.

Càng chạy tới trước thì người lại càng nhiều.

- Tại sao lại có nhiều người như vậy?

Bạch Sương vừa chen chúc tiến lên vừa thầm mắng một câu.

Phải hơn mười phút sau thì cô mới đến gần Đại Hội Trường, Bạch Sương chen tới đứng ở hàng đầu, bị một loạt hàng rào cao một thước chắn ngoài quảng trường.

Trước hàng rào còn có các Thành Phòng Quân đứng canh gác, mỗi người đều mặc khôi giáp giống nhau, trong tay cầm trường thương làm từ gai của Hoa Vạn Gai.

Bạch Sương dừng bước lại, vì tránh gây sự chú ý nên cô không có tùy tiện vượt qua hàng rào.

- Tại sao còn chưa bắt đầu nữa?

Có thành dân tính khí nóng nảy hỏi.

- Nhanh thôi, đừng có gấp.

- Thành chủ đại nhân còn chưa tới đâu, ngươi sốt ruột cái gì chứ?

Chung quanh quảng trường đã vây đầy thành dân, ai nấy đều háo hức chờ đợi nghi thức duyệt binh bắt đầu, chờ đợi Mục Lương xuất hiện.

- Cho hỏi….. Nghi thức duyệt binh là cái gì vậy?

Bạch Sương không nén được lòng hiếu kỳ, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh.

- Ngươi không biết nghi thức duyệt binh sao?

Mễ Á nhíu mày.

Từ lúc cô gái tóc tím xuất hiện ở bên cạnh thì cô gái tai mèo vẫn luôn lưu ý tới cô ta, đối phương cho cô một loại cảm giác kỳ quái khó tả.

- Ta… Mấy ngày nay ta không có đi ra ngoài.

Đôi mắt vàng tím của Bạch Sương xoay tròn, thuận miệng bịa ra một lý do.

- Chẳng lẽ ngươi không đọc báo hôm nay sao?

Mễ Á nhàn nhạt hỏi.

-... Không có.

Bạch Sương hơi hé môi, báo chí lại là thứ gì?

- Nói một cách dễ hiểu thì nghi thức duyệt binh là để cho mọi người thấy được thực lực tổng hợp của thành Huyền Vũ.

Mễ Á bình tĩnh giải thích.

- Thì ra là vậy...

Bạch Sương gượng cười vài tiếng, cô không hiểu làm như vậy là vì mục đích gì?

……..

Bên trong Đại Hội Trường, Mục Lương mặc chiếc áo choàng mới do Mễ Nặc mang tới.

- Mục Lương, ngươi nâng tay lên một chút đi.

Mễ Nặc dịu dàng nói.

Anh phối hợp giơ tay lên, để cho cô gái tai thỏ hỗ trợ buộc đai lưng.

Bộ quần áo mới này là tác phẩm của tiểu hầu gái, nó được làm từ vải tơ tằm bảy màu.

Tiểu hầu gái đã cố ý nhuộm vải tơ tằm bảy màu thành màu trắng để phần thân trên không quá sặc sỡ, phù hợp với cảm giác giản lược đại khí mà Mục Lương mong muốn.

- Mục Lương, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Nguyệt Thấm Lan bước nhanh vào Đại Hội Trường.

- Xong ngay đây.

Mục Lương thả tay xuống, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất hiện.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy thì đi thôi, thời gian sắp đến rồi.

- Ừ, chúng ta lên đài thôi.

Mục Lương lên tiếng.

Anh cất bước đi tới trước, Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan theo phía sau, cả hai đều cố ý lùi lại phía sau hai bước.

- Đúng rồi, Hải Điệp ở đâu?

Mục Lương quay đầu lại hỏi một câu.

- Cô ta đã tới rồi, hiện tại đang ngồi ở chỗ quan sát.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

Được.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ở quảng trường trước Đại Hội Trường đã được xây dựng một đài duyệt binh cao hơn mười mét, đó là nơi mà thành chủ phát biểu và quan sát nghi thức duyệt binh.

Cộp cộp cộp…..

Mục Lương bước ra khỏi Đại Hội Trường, các hộ vệ khu vực Trung Ương canh giữ ở phía ngoài vội vàng tụ tập thành hàng, hộ tống ba người đi lên đài duyệt binh.

Ly Nguyệt và Ngôn Băng mang theo hộ vệ khu Trung Ương chia thành hai bên, cảnh giác quan sát đám đông phía dưới đài duyệt binh. người.

Mục Lương đi tới rìa đài duyệt binh rồi nhìn về phía quảng trường trước Đại Hội Trường.

Sự hiện diện của anh khiến cho xung quanh đều an tĩnh trở lại.

Các dân chúng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mọi người mang theo kính ý nhìn về phía đài duyệt binh, thành chủ đại nhân tôn kính của bọn họ đang đứng ở nơi đó.

Mục Lương quét nhìn đám đông một vòng rồi bình tĩnh lên tiếng:

- Xin chào tất cả dân chúng thành Huyền Vũ.

- Chào thành chủ đại nhân!!

Tất cả người dân đều kích động đáp lại.

Tiếng hô tràn đầy phấn khích của mọi người dọa Bạch Sương nhảy dựng.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng ở trên đài duyệt binh, ngay lập tức nhận ra đối phương chính là người mà cô đã gặp vào đêm hôm trước.

- Hắn là…...

Bạch Sương giơ tay chỉ vào Mục Lương trên đài duyệt binh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

- Hắn? Hắn thế nào?

Mễ Á cau mày hỏi.

- Hắn là thành chủ sao?

Bạch Sương quay đầu nhìn về phía cô gái tai mèo.

Mễ Á lạnh nhạt nói:

- Ngài ấy tất nhiên là thành chủ thành Huyền Vũ rồi.

- Hắn thật sự là thành chủ Huyền Vũ!!

Đôi môi hồng của Bạch Sương khẽ nhếch, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, hóa ra mình đã sớm gặp qua người gọi là thành chủ, vậy thì cô còn tới đây để làm cái gì chứ?

Mễ Á tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi nhận biết Mục Lương sao?

Ánh mắt của Bạch Sương lấp lóe, thì ra đối phương gọi là Mục Lương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận