Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2202: Đến Vương Quốc Người Thú! Ta Có Chuyện Quan Trọng Thông Báo.



Bên kia, Mục Lương và Mễ Á, Ly Nguyệt bay vào Khu Vực Trung Ương, đáp xuống tầng tám khu Trung Ương.

Trước cửa cung điện, đôi mắt của Tiểu Tử sáng ngời, quay đầu hô to:

- Bệ hạ đã trở về rồi!

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vội vã vang lên, các tiểu hầu gái và đám người Mễ Nặc chạy ra.

Ba người Mục Lương vừa đáp xuống mặt đất thì thấy cô gái tai thỏ và những người khác xông tới.

- Mục Lương!

- Bệ hạ!

Các cô gái hưng phấn hô to.

- Ta đã trở về rồi.

Mục Lương buồn cười, giơ tay chào hỏi mọi người.

- Mục Lương, ta rất nhớ ngươi.

Mễ Nặc nhào tới ôm chặt eo của anh, đầu cọ lấy cọ để ngực hắn.

Mục Lương vươn tay chặn đầu cô gái tai thỏ lại, ôn hòa nói:

- Ta cũng nhớ ngươi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, nàng cười tít mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền.

- Khụ khụ.

Mễ Á lộ ra ánh mắt u tối, không khỏi ho nhẹ vài tiếng.

Mễ Nặc chợt rùng mình, vội vã chui ra từ lồng ngực của Mục Lương, đỏ mặt nhìn chị của mình, vươn tay chạy về phía đối phương, ôm lấy cô gái tai mèo, kéo dài giọng làm nũng:

- Chị, ta cũng nhớ ngươi~

Ánh mắt của Mễ Á lấp lóe, lẩm bẩm:

- Tại sao ta lại cảm thấy không đáng tin lắm đâu?!

- Chị, ta thật sự nhớ ngươi mà.

Mễ Nặc tiếp tục mềm mại làm nũng.

Mễ Á vỗ lưng em gái, nghiêm mặt hỏi:

- Được rồi, lúc ta không có mặt ở đây thì ngươi có bị ai bắt nạt không?

- Mễ Á, đây chính là vương quốc Huyền Vũ, nếu Tiểu Nặc bị bắt nạt thì chẳng khác gì vả mặt ta rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước ra vương cung, buồn cười nhìn cô gái tai mèo.

Mễ Nặc có địa vị hết sức đặc biệt trong lòng Mục Lương, bình thường thì các cô gái đều sẽ cố ý nhường nhịn cô ấy.

Đương nhiên, cô gái tai thỏ thật sự rất đáng yêu, mọi người đều quý mến cô ấy từ tận đáy lòng.

- Ngươi nói cũng đúng.

Lỗ tai mèo của Mễ Á run lên.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, ưu nhã nói:

- Bệ hạ, hoan nghênh trở về.

- Ừm, mọi người vào trong trước đi.

Khóe môi của anh cong lên, cất bước đi về phía cung điện.

Đoàn người đều trở lại bên trong cung điện, mồm năm miệng mười đàm luận chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

………..

Bên trên mặt đất rộng lớn, một phi thuyền cỡ trung chạy hết tốc lực tới trước.

Trên boong thuyền, Thống Lĩnh Huyền Điểu nhìn ra xa, nhẹ giọng nói:

- Sắp đến vương quốc Người Thú rồi.

- Ừm.

Tân Tây nằm trên ghế xích đu bên cạnh, thờ ơ đáp một tiếng.

Lần này, bà có nhiệm vụ trong người, chính là trợ giúp Huyền Điểu thống trị vương quốc Người Thú, dọn sạch toàn bộ chướng ngại vật.

Giọng nói Huyền Điểu có chút khẩn trương:

- Biện pháp này thật sự giúp vương quốc Người Thú không bị trả thù sao?

Tân Tây nhấc mắt lên, liếc đối phương một cái rồi nhàn nhạt nói:

- Nếu như ngươi có biện pháp khác thì có thể nói nghe một chút!

-...Không có.

Huyền Điểu im lặng.

- Cọt kẹt ~~~

Tân Tây lại rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lay động xích đu phát ra tiếng cọt kẹt.

- Ai~

Huyền Điểu thở dài, rất nhanh lại lên tinh thần lần nữa, nếu bản thân không còn cách khác thì nên tin tưởng phương pháp xử lý của Nguyệt Thấm Lan.

- Ông~

Phi thuyền bắt đầu giảm độ cao, bay vào lãnh thổ vương quốc Người Thú, phía trước chính là Vương Thành của vương quốc Người Thú.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ti Toa Lệ đi lên boong tàu, lạnh nhạt ra lệnh:

- Chú ý cảnh giới.

Lần này, cô là người quản lý phi thuyền vận chuyển, đồng thời phụ trách báo cáo liên tục tình huống của vương quốc Người Thú về khu Trung Ương.

- Vâng.

Binh sĩ trên phi thuyền đồng thanh đáp lại, nhanh chóng trở lại vị trí phụ trách của mình, đề phòng bị người thú công kích.

Ti Toa Lệ đi tới bên cạnh Tân Tây, cung kính nói:

- Tân Tây đại nhân, chuẩn bị đáp xuống rồi.

- Ta chỉ mới nghỉ ngơi được một lúc.

Tân Tây mở mắt nói.

-...

Huyền Điểu mím môi, rõ ràng đối phương đã nằm năm, sáu tiếng rồi.

Tân Tây chậm rãi ngồi dậy, ống tay áo rộng lớn thõng xuống, chắp tay sau lưng ngước mắt nhìn Vương Thành người thú ở phía xa.

- Đến rồi.

Huyền Điểu lộ ra biểu cảm nghiêm túc.

Phi thuyền bay vào Vương Thành người thú, rơi xuống quảng trường rộng rãi.

Bên trong Vương Thành người thú, các người thú ngẩng đầu nhìn phi thuyền vận chuyển, nhận ra lá cờ treo trên phi thuyền là quốc kỳ của vương quốc Huyền Vũ.

- Đó là phi thuyền của vương quốc Huyền Vũ.

- Mau tránh ra, chú ý an toàn.

Các người thú hô to, tránh ra vị trí hạ xuống của phi thuyền vận chuyển.

- Ông ~

Phi thuyền thành công rớt xuống, tua-bin quạt gió từ từ ngừng chuyển động, cửa khoang thuyền mở ra, Thống Lĩnh Huyền Điểu dẫn đầu bước ra khỏi phi thuyền.

- A, đó là Thống Lĩnh Huyền Điểu, chẳng lẽ Thú Vương bệ hạ đã trở về rồi?

Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra Huyền Điểu.

Tân Tây và những người khác cũng bước ra buồng nhỏ trên tàu, hấp dẫn sự chú ý của các người thú.

- Đó là nhân loại, tại sao bọn họ lại cùng trở về với Thống Lĩnh Huyền Điểu?

- Thú Vương bệ hạ đâu rồi?

-...

Các người thú bàn tán ồn ào, vừa náo động vừa khẩn trương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Thống Lĩnh Đầu Chó mang theo Kỵ Sĩ người thú xuất hiện, trên trăm tên Kỵ Sĩ sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Thống Lĩnh Đầu Chó nhảy xuống tọa kỵ, trầm giọng hỏi:

- Thống Lĩnh Huyền Điểu, tại sao ngươi lại đột nhiên trở về, Thú Vương bệ hạ đâu?

Huyền Điểu lạnh mặt nói:

- Thú Vương bệ hạ còn có việc, sẽ trở về sau.

Thống Lĩnh Đầu Chó híp mắt lại, trầm giọng hỏi:

- Vậy ngươi mang theo những nhân loại này trở về là để làm cái gì?

Huyền Điểu bình tĩnh đáp:

- Bọn hắn tới đây để trợ giúp chúng ta.

- Nhân loại mà lại muốn trợ giúp chúng ta?

Thống Lĩnh Đầu Chó sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười.

- Hừ~

Hắn quay đầu nhìn về phía Huyền Điểu, nhấn mạnh từng chữ một:

- Bản thân ngươi có tin những lời mình nói không?

- Đương nhiên rồi.

Thống Lĩnh Huyền Điểu đạm mạc đáp.

-??

Thống Lĩnh Đầu Chó nhíu mày lại, không rõ ràng Thống Lĩnh Huyền Điểu muốn làm cái gì.

Huyền Điểu hất cằm lên, cao giọng nói:

- Triệu tập tất cả Thống Lĩnh, ta có chuyện quan trọng thông báo.

- Ta biết rồi.

Thống Lĩnh Đầu Chó gật đầu một cái, cho rằng Thú Vương phân phó Thống Lĩnh Huyền Điểu trở về để truyền lời.

Hắn quay đầu vẫy vẫy tay, căn dặn thuộc hạ đi thông báo cho các Thống Lĩnh còn lại.

Tân Tây vẫn chắp tay sau lưng như trước, quay đầu nhìn Ti Toa Lệ rồi chậm rãi nói:

- Ngươi ở lại trên phi thuyền vận chuyển.

- Vâng.

Ti Toa Lệ cung kính gật đầu.

Tân Tây nhìn về phía Huyền Điểu, bình tĩnh nói:

- Đi thôi.

- Ừm.

Huyền Điểu hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía cung điện Thú Vương.

- Mau đuổi theo.

Thống Lĩnh Đầu Chó vung tay lên, xoay người cưỡi tọa kỵ đi theo, các Kỵ sĩ người thú khác vội vàng đuổi theo sau.

Hắn đi tới bên cạnh Huyền Điểu, cúi đầu nhìn thoáng qua Tân Tây rồi mới hỏi:

- Thống Lĩnh Huyền Điểu, ngươi đột nhiên trở về rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

- Chờ mọi người tề tụ đông đủ rồi ta sẽ nói.

Huyền Điểu lạnh nhạt nói.

- Chậc, thần thần bí bí.

Thống Lĩnh Đầu Chó bĩu môi.

Hắn tò mò hỏi:

- Thú Vương bệ hạ đã đến Thánh Thành rồi à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận