Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 771: Biến Kẻ Trộm Thành Thương Nhân



- Đúng rồi, còn có Gìa Lạc.

Mục Lương nhớ tới người quản lý Xưởng Linh Khí.

- Ta đi thông báo cho!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

- Hội nghị cải cách, rốt cuộc là cái gì?

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng thầm thì một câu, con ngươi màu đỏ của cô nhìn về phía mẹ.

- Một lát ngươi sẽ biết.

Nguyệt Thấm Lan rất bình tĩnh, trên thực tế cô cũng không biết hội nghị này là muốn làm gì.

- Không sai, một lát các ngươi sẽ biết.

Mục Lương khẽ cười nói.

Hội nghị cải cách có quan hệ đến tương lai phát triển của thành Huyền Vũ, có nhiều vấn đề cần tham thảo nhiều người.

- Vậy Mục Lương, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi thành Ngự Thổ sao?

Mễ Nặc thanh thúy hỏi.

- Đây cũng là một vấn đề, có thể cùng nhau bàn bạc trên hội nghị.

Mục Lương ôn hòa đáp.

- Ừ, ra là như vậy...

Mễ Nặc mím môi gật đầu.

- Ta cảm thấy ngày mai có thể rời đi thành Ngự Thổ, nhưng không cần đi quá xa.

Hồ Tiên đột nhiên nói.

- Vì sao?

Trong mắt Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc.

Đi, lại không hoàn toàn đi?

- Tới đều đã tới, vẫn có thể làm giao dịch.

Khóe môi của Hồ Tiên nhếch lên, nói lẽ đương nhiên.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch mi, không hiểu nói:

- Chúng ta vừa lấy được ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch từ thành Ngự Thổ, còn có thể làm giao dịch sao?

- Đương nhiên có thể, chúng ta lại không đụng chạm những người dân trong thành, chỉ cần còn có lợi ích, có thể làm việc buôn bán với bọn hắn.

Hồ Tiên nhìn về phía Bách Biến Ma Nữ.

-??

Tuyết Cơ chớp chớp mắt to, trong đầu đầy dấu hỏi.

- Có thể làm kẻ trộm, tại sao không thể làm thương nhân, kiếm được càng nhiều hơn.

Hồ Tiên nói một câu có ý nghĩa sâu xa.

- Ta có chút hiểu ý của ngươi.

Con ngươi màu đen của Mục Lương hơi sáng lên.

Giọng anh thở dài nói:

-. Ngươi là muốn cho những kẻ trộm biến thành thương nhân?

- Không sai.

Hồ Tiên nhấc lên khóe miệng, giơ tay lên vỗ tay phát ra tiếng

- Biến thành thương nhân?

Nhóm Nguyệt Phi Nhan càng thêm mờ mịt, kẻ trộm làm sao sẽ biến thành thương nhân?

- Ý của Hồ Tiên rất đơn giản.

Nguyệt Thấm Lan cũng hiểu rồi, lên tiếng giải thích:

- Là khiến kẻ trộm đến Phố Buôn Bán làm giao dịch, sau đó sẽ đầu cơ trục lợi bán lại cho bộ lạc và thành nhỏ xung quanh, kiếm lấy giá chênh lệch.

Hồ Tiên cười quyến rũ gật đầu nói:

- Đúng, một lần đầu cơ trục lợi như vậy, bọn họ có thể kiếm không ít tinh thạch, còn tốt hơn so với làm kẻ trộm chứ?

Giá hàng ở thành Huyền Vũ, đối với bên ngoài cũng không tính quá cao, các mặt hàng như rau xanh, hoa quả rất thưa thớt, nếu bọn họ nhìn thấy mua số lượng lớn, nhất định có thể kiếm một món tiền lớn.

Đây cũng xem như là cho những người hành nghề ăn trộm một cơ hội phát tài.

Dù sao trước đó, mục tiêu chủ yếu thành Huyền Vũ làm giao dịch, đều là một vài thành phố lớn.

Giống như những thành nhỏ và bộ lạc xung quanh, không có dừng lại, cũng không có khả năng mỗi bộ lạc, thành nhỏ đều đi một chuyến.

Như vậy đòi hỏi một số người thường chạy xung quanh để kiếm tiền, ai sẽ thường xuyên chạy đi?

Không cần nghĩ cũng biết, chỉ có nhóm ăn trộm thường đi khắp nơi trộm đồ, mới có thể đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội.

Khi những người này nếm được mùi vị ngon ngọt, còn có thể đi làm kẻ trộm sao?

Nên thành Huyền Vũ tạm thời vẫn không thể rời khỏi.

Đôi môi hồng của Tuyết Cơ khẽ nhếch, đáy mắt cô chợt lóe lên tia kinh ngạc, đồng ý nói:

- Đúng là rất mê người...

Nếu như cô biết thành Huyền Vũ có số lượng lớn hoa quả, vận chuyển một nhóm đi đầu cơ trục lợi, nhất định có thể kiếm một món tiền lớn.

Dù sao, đây là ổn định, trộm đồ lại không nói được, nếu bị bắt, khả năng sẽ không còn mạng.

Nhưng bây giờ, cô đã là một thành viên của thành Huyền Vũ, đây cũng thật tốt hơn nhiều so với cơ hội làm đầu cơ trục lợi.

Gi ọng của Nguyệt Phi Nhan không xác định nói:

- Chỉ là ngày hôm nay, động tĩnh chúng ta lớn như vậy, bọn họ còn dám tới sao?

- Chỉ cần chúng ta mang tin tức truyền ra ngoài, sẽ có kẻ trộm động lòng.

Giọng của Hồ Tiên chắc chắc nói.

- Ừm, biện pháp này có thể.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Anh không thể không thừa nhận, Hồ Tiên rất xứng với vị trí người quản lý Phố Buôn Bán, là một 'Thương nhân' hợp cách.

Những kẻ trộm này, sẽ là đối tượng thích hợp trở thành thương nhân, có năng lực 'Lẻn', cũng chính là con đường xuất hàng, có thể giúp thành Huyền Vũ kiếm được một số lượng lớn tinh thạch.

- Ly Nguyệt, bảo nhóm Ti Toa Lệ phối hợp với Hồ Tiên thực hiện kế hoạch này.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc bạc.

Chỉ cần không đến Phủ Thành Chủ thành Ngự Thổ, nhóm Ti Toa Lệ mặc Khôi Giáp U Linh đi vào thành Ngự Thổ, chắc sẽ không bị phát hiện.

- Được, ta sẽ sắp xếp người đến thành Ngự Thổ âm thầm làm tuyên truyền.

Ly Nguyệt gật đầu đáp.

- Ừm, có thể.

Mục Lương gật đầu một cái

- Có người biết sẽ tức chết nha!

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con mắt màu xanh nước biển.

Nếu như Thành chủ thành Ngự Thổ biết tính toán của nhóm Mục Lương, có thể sẽ không tức chết, nhưng nhất định trong lòng sẽ bùng nổ!

- Ai biết được.

Khóe miệng của Mục Lương nhịn không được lộ ra nụ cười.

Làm cho nhóm kẻ trộm đổi nghề làm thương nhân, dù sao lợi ích trong này quá lớn.

Còn nếu, nhóm người ăn trộm lần này bán hàng xong, không lấy được hàng làm sao bây giờ?

Đây cũng là một vấn đề cần suy nghĩ.

..................

Trung Ương, Sở Nghiên Cứu trong Thiên điện.

Vưu Phi Nhi buông cái nhíp và dụng cụ đựng pha lê xuống, việc nghiên cứu ngày hôm nay kết thúc tại đây.

Cô xoa bóp phía sau cổ một chút, sau đó ngồi lên ghế, hai chân nhẹ nhàng đung đưa.

Thiếu nữ tóc hai chùm màu vàng ngẩng đầu, con mắt màu vàng óng của cô nhìn về phía năm con Hư Quỷ còn sống bị nhốt trong lồng giam.

Vốn là có sáu con Hư Quỷ, nhưng hai ngày trước, có một con đã chết trong lúc làm thí nghiệm.

Khặc khặc khặc...

Năm con Hư Quỷ hí, thân thể bị dây xích pha lê cố định ở trong lồng, không gian có thể hoạt động rất nhỏ.

- Ồn ào quá.

Vưu Phi Nhi nhăn lại cánh mũi, giơ lên nắm đấm nhỏ giơ giơ ở trước người

Cô nhớ tới tám giờ còn phải tham gia hội nghị, cúi đầu quan sát bộ đồ phòng hộ trên người khá bẩn, vì trong lúc không cẩn thận, nó đã nhuộm nhiều loại màu sắc.

Vưu Phi Nhi kéo kéo bộ đồ phòng hộ, nhỏ giọng thầm thì một câu:

- Chờ một hồi còn phải tham gia hội nghị, có cần đi tắm một cái hay không, thay một bộ quần áo khác lại đi?

Cộc cộc cộc ~~

Lúc này, cửa phòng Sở Nghiên Cứu bị gõ.

Vệ Ấu Lan đẩy cửa ra, cẩn thận ló đầu vào, ôn nhu hỏi:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, đã xong chưa ạ?

- Mới làm xong, có chuyện gì không?

Vưu Phi Nhi khẽ nhếch môi lên, hỏi.

- Ta tới nhắc nhở ngươi, mười phút sau sẽ bắt đầu mở hội nghị.

Vệ Ấu Lan nhẹ giọng nói.

Tiểu hầu gái biết cô gái tóc vàng có tính cách lơ đãng, nên đặc biệt trở lại nhắc nhở một lần.

- A rồi, hội nghị còn có mười phút nữa lại bắt đầu?

Vưu Phi Nhi trừng lớn con mắt màu vàng óng.

Đáy mắt Vệ Ấu Lan hiện lên ý cười, khôn khéo nói:

- Vâng, đại nhân đã ở phòng họp.

- A, ta sẽ tới trễ rồi!

Vưu Phi Nhi duyên dáng gọi to một tiếng, hoảng hốt nhảy xuống từ trên ghế cao.

- A.........

Rầm!!

Một tiếng thét chói tai qua đi, thiếu nữ tóc hai chùm màu vàng thành thật chụp ếch, nằm ở trên sàn nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận