Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2057: Kiều Lâm



- Ừm, hiện tại đối phương đang ở nơi nào?

Mục Lương yên lòng.

Hồ Tiên cười tươi như hoa hỏi:

- Vẫn đang ở Thành Buôn Bán Sơn Hải, ngươi muốn gặp cô ấy à?

- Ừm.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ma Pháp Sư hệ Không Gian quá hiếm hoi, anh muốn tâm sự với đối phương, như vậy có thể biết được ứng dụng khác nhau của không gian.

- Ta sẽ sắp xếp người dẫn cô ấy tới đây.

Hồ Tiên thanh thúy nói.

Mục Lương bình thản nói:

- Ngày mai đi, ta sẽ dành thời gian đi ra ngoài.

- Vậy hôm nay ngươi muốn làm cái gì?

Hồ Tiên tò mò hỏi.

- Ngày hôm nay có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nói rồi bế cô gái đuôi hồ ly sải bước về phía phòng nghỉ.

Khuôn mặt quyến rũ của Hồ Tiên ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch:

- A, bây giờ vẫn là ban ngày đó!

- Mấy ngày nay ngươi bận rộn đến tối vẫn không chịu trở về.

Mục Lương bĩu môi, đá bay cửa phòng nghỉ rồi bước vào.

- Ầm~~~

Cửa phòng nghỉ đóng lại, các tiểu hầu gái ngoài thư phòng đưa mắt nhìn nhau.

………

- Ong ong ong ~~~

Trạm xe lửa trong Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Đại An Ti nhìn cô gái trước mặt, đưa vé xe lửa mua được cho cô, lạnh nhạt nói:

- Tiểu thư Kiều Lâm, xe lửa lần này sẽ đi đến Chủ Thành, tới nơi sẽ có người dẫn ngươi đi khu Trung Ương.

Cô thu được thông báo từ Hồ Tiên, nói là Mục Lương muốn gặp một số người, để cô hỗ trợ sắp xếp xe lửa cho bọn họ.

- Ừ!

Kiều Lâm không thèm để ý mà gật đầu.

Cô cho rằng Hồ Tiên muốn cô ở lại thành Huyền Vũ làm lão sư, vì vậy hiện tại mình sẽ đi đến Trường Học.

Đại An Ti nghiêm túc nói:

- Đi thôi, đến trạm xe lửa Chủ Thành nhớ xuống xe.

- Ta biết rồi.

Kiều Lâm phất tay, cất bước đi về phía phòng chờ xe.

Ánh mắt của Đại An Ti lóe sáng, nhìn sang phòng chờ xe.

Có hơn một trăm người đang ngồi ở đó, toàn bộ đều là một ít quý tộc và người của vương thất, trong tay mỗi người cầm vé xe lửa, đây là những vị khách mà Mục Lương muốn gặp mặt, cho nên cô sắp bọn họ đi cùng một chuyến xe.

Nửa giờ sau, chuyến xe lửa đến Chủ Thành chậm rãi tới gần, loa phát thanh trong phòng chờ xe liên tục phát lời nhắc nhở hành khách đi đến cửa soát vé.

Kiều Lâm liếc nhìn vé xe lửa trong tay, sau đó đứng dậy đi về phía cửa soát vé.

Không chỉ là cô, những người trong phòng chờ xe cũng nháo nhào đứng dậy rồi đổ xô về phía cửa soát vé.

- Xem ra có không ít người.

Kiều Lâm nói thầm một câu rồi xếp hàng đến cửa soát vé.

Hơn trăm người đứng phía sau cô, vừa nhìn phục sức trên người đã biết là có thân phận quý tộc, còn có một vài Kỵ Sĩ đi theo.

Kiều Lâm nhanh chóng vượt qua kiểm tra an ninh, thuận lợi băng qua con đường riêng tiến vào sân ga.

Nhân viên công tác giơ loa phóng thanh nhắc nhở:

- Mời các hành khách thông qua kiểm tra an ninh mau chóng lên xe, tìm được chỗ ngồi của mình.

Kiều Lâm nhìn chữ số trên vé xe lửa, sau đó đi tới thùng xe có viết số “6”

Cô lộ ra vẻ mặt thán phục đi vào trong buồng xe, tìm được chỗ ngồi viết trên vé xe lửa, đôi mắt đẹp nhìn một vòng quanh thùng xe, khen ngợi danh tác của thành Huyền Vũ, dùng ma cụ cao cấp để chở người, thật sự là lần đầu mới thấy.

- Cộp cộp cộp ~~~

Không bao lâu, chỗ ngồi ở thùng xe số sáu đã đầy, trong đó có đám người vương thất, quý tộc trong phòng chờ vừa rồi.

Ánh mắt của Kiều Lâm lập loè, những người này đều đi Chủ Thành sao?

Xe lửa có số lượng hữu hạn, từ Thành Buôn Bán Sơn Hải đến Chủ Thành chỉ có một chuyến mỗi ngày, điều này làm cho những người muốn đến Chủ Thành sẽ phải đi cùng một chuyến xe.

Sau này số lượng xe lửa nhiều lên mới có thể mở thêm nhiều chuyến khác.

Hơn mười phút sau, xe lửa chuyển động rồi chậm rãi lái ra sân ga, sau đó tốc độ dần dần tăng lên, nhanh chóng rời khỏi trạm xe lửa Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Thứ này thật sự có thể di chuyển!

Kiều Lâm không khỏi thán phục một câu.

Trong xe, những người khác cũng đều kinh thán không thôi, người ngồi gần cửa sổ đều tò mò nhìn ra bên ngoài, lục thực hai bên đều nhanh chóng trôi về phía sau.

Tốc độ di chuyển của xe lửa càng lúc càng nhanh, không lâu sau đã lái ra Thành Buôn Bán Sơn Hải, tiến vào khu vực trống trải, hai bên đều là một màu xanh biếc.

- Khoảng bốn tiếng sau sẽ đến trạm xe lửa Vệ Thành Số Một, sau khi nghỉ ngơi và tiếp nhiên liệu nửa giờ thì tiếp tục xuất phát, ngày mai sẽ đến trạm xe lửa Chủ Thành.

Trong xe vang lên giọng nói của nhân viên công tác.

- Ngày mai mới có thể đến Chủ Thành à?

Kiều Lâm sửng sốt một chút, thành Huyền Vũ lớn tới như vậy sao?

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lưu ly, từng hàng lục thực đang nhanh chóng di động về phía sau, nếu như lấy tốc độ này mà ngày mai mới có thể đến trạm xe lửa Chủ Thành, như vậy xem ra thành Huyền Vũ rất rộng lớn.

Nàng còn đang thất thần ngắm cảnh thì nghe thấy đám quý tộc phía sau bắt đầu bàn tán.

- Nói vậy là ngày mai chúng ta mới có thể nhìn thấy thành chủ thành Huyền Vũ?

Một phu nhân quý tộc cau mày nói.

Tên quý tộc ngồi bên cạnh hừ lạnh, mở miệng chê bai:

- Hừ, sớm biết vậy ta cưỡi xe thú cho rồi, như vậy còn nhanh hơn thứ này nhiều!

Kiều Lâm bừng tỉnh, nhỏ giọng thầm thì:

- Hoá ra những người này là đi gặp thành chủ thành Huyền Vũ...

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên:

- Các ngươi đang nói đùa sao?

Kiều Lâm vội vã quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là một thiếu niên mặc áo vải bình thường.

- Ta nói có gì sai sao?

Tên quý tộc vừa mở miệng chê bai lạnh lùng hỏi.

Thiếu niên liếc hắn một cái, nói:

- Nếu như ngồi xe thú xuất phát từ Thành Buôn Bán Sơn Hải, cho dù là chạy không ngừng nghỉ thì cũng phải mất hai ngày để đến Chủ Thành, vậy mà ngươi lại nói xe thú nhanh hơn xe lửa, đây không phải là đang nói giỡn sao?

Chẳng lẽ hắn cho rằng xe thú không cần nghỉ ngơi sao?

Tên quý tộc kia đỏ mặt hỏi ngược lại:

- Làm sao ngươi biết ngồi xe thú sẽ lâu như vậy?

- Cha ta chính là người lái xe thú, ta thường xuyên đi theo hắn ra ngoài, đương nhiên là biết rồi.

Thiếu niên bĩu môi nói.

- Có lẽ là xe thú thành Huyền Vũ các ngươi quá chậm!

Quý tộc phản bác.

- Không thể nào, xe thú của thành Huyền Vũ đều do Thú Ba Sừng và Lợn Tám Răng Nanh kéo, tốc độ rất nhanh.

Những hành khách khác mở miệng phản bác.

- Được rồi, chớ ồn ào, một chuyện nhỏ nhoi như vậy mà cũng cần phải cãi vả sao?

Một vị quý tộc khác lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, thật là mất hết mặt mũi của quý tộc.

- Thật là quá xấu hổ.

-...

Trong xe không ngừng vang lên âm thanh châm chọc, khiêu khích, làm cho toàn bộ khuôn mặt của tên quý tộc mở miệng chê bai kia đỏ bừng, không biết có phải là do tức giận hay không…

- Sao có thể so sánh tốc độ của xe lửa với xe thú chứ, thật là nói mà không thèm suy nghĩ.

Kiều Lâm nói thầm một câu.

Cô có chút xem thường những tên quý tộc này, một đám người tự cao tự đại, thật khiến cho người ta chán ghét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận