Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2511: Đi Lên Chỉ Có Nước Chịu Chết

Ánh mắt của Mục Lương lạnh xuống, vung tay lên tạo ra bức tường vô hình ngăn trở Vua Hư Quỷ.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Hư Ngũ Vương cười quái dị một tiếng, cơ thể hóa thành sương mù đen tản ra rồi đánh úp về phía Lăng Hương và An Kỳ.

- Coi ta không tồn tại đúng không?

Mục Lương hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên cách không nắm chặt lại, không gian xung quanh cấp tốc ngưng kết, Lỗ Đen Trọng Lực xuất hiện.

- Ông ~~~

Hư Ngũ Vương hét lên một tiếng, vội vã thu liễm sương mù đen, suýt nữa thì hắn đã bị lỗ đen cắn nuốt.

- Vua Hư Quỷ!

Lăng Hương run rẩy thốt lên, trong lòng nghĩ mà sợ, mới vừa rồi nếu như nàng chậm một bước thì sẽ bị Vua Hư Quỷ nuốt chửng.

- Mục Lương ca ca, cẩn thận đó!

An Kỳ vội la lớn nhắc nhở.

Mục Lương giơ tay lên giải trừ Hàng Rào Không Gian, để cho những người khác có thể đi ra ngoài.

Hắn nhìn về phía Hư Ngũ Vương, trầm giọng nói:

- Ngươi trốn cũng giỏi đấy.

- Ngươi là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ.

Hư Ngũ Vương híp mắt lại, hiển nhiên đã nhận ra Mục Lương là ai.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, lạnh lùng nói:

- Đáp đúng rồi, vậy khen thưởng ngươi đi đoàn tụ với nhóm Vua Hư Quỷ còn lại.

Hư Ngũ Vương nghe thế ánh mắt chợt lạnh xuống, chất vấn:

- Ta biết ngay mà, quả nhiên là Hư Bát và những người khác đều ở chỗ của ngươi!

- Bọn chúng quá yếu, hy vọng ngươi có thể mạnh hơn một chút.

Mục Lương giơ tay lên làm động tác nắm lại, không gian xung quanh cấp tốc sụp xuống, Lỗ Đen Trọng Lực đánh úp về phía Vua Hư Quỷ.

Hư Ngũ Vương biến sắc, vội vàng tránh né ra phía sau, nhưng mà vẫn có một cánh tay bị lỗ đen xoắn nát.

- Đáng chết!

Hắn phẫn nộ rít gào, mở miệng phun ra thổ tức công kích Mục Lương.

- Ông ~~~

Mục Lương bình tĩnh vung tay lên, Vặn Vẹo Không Gian thành lỗ đen, cắn nuốt toàn bộ thổ tức của Vua Hư Quỷ.

- Thật là lợi hại.

Lăng Hương cảm thán, lúc này sắc mặt của nàng trắng bệch, giơ tay lên ngăn trở dư chấn của trận chiến.

- Chúng ta lùi lại một chút đi, đừng làm phiền Mục Lương ca ca.

An Kỳ ngây thơ nói.

Hai người vội vã cách xa chiến trường, tránh việc bị thương do dư chấn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Khi Mục Lương và Vua Hư Quỷ giao chiến thì Tề Nhĩ Nạp và đoàn kỵ sĩ Vương Cung cũng chạy đến, duy trì trật tự trong vương thành, an bài dân chúng cấp tốc rút lui.

Tề Nhĩ Nạp và Kỵ Sĩ Trưởng đứng ở chỗ cao, cả hai đều lộ ra sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào trận chiến của Mục Lương và Vua Hư Quỷ.

- Bệ hạ, chúng ta có nên đi lên hỗ trợ không?

Kỵ Sĩ Trưởng hỏi với giọng điệu ngưng trọng.

Tề Nhĩ Nạp lắc đầu, trầm giọng nói:

- Lấy thực lực của ta và ngươi, đi lên chỉ có nước chịu chết, gia tăng thêm phiền phức cho Mục Lương các hạ mà thôi.

Kỵ Sĩ Trưởng nghe vậy không khỏi nhìn về phía chiến trường, ngay cả không gian đều bị xé rách, hắn lập tức trầm mặc không nói thêm gì nữa.

- Ầm ầm ~~~

Xa xa truyền đến tiếng gầm rú, hấp dẫn lực chú ý của hai người.

Tề Nhĩ Nạp biến sắc, quay đầu nhìn về phía xa, trên tường thành xuất hiện một bầy Hư Quỷ, chúng nó ùa vào đường phố tàn sát dân chúng.

- Nơi đây giao cho Mục Lương các hạ, chúng ta đi thanh lý lũ Hư Quỷ còn lại.

Hắn nói với giọng điệu ngưng trọng.

- Vâng.

Kỵ Sĩ Trưởng lên tiếng rồi lập tức xông ra ngoài, lao thẳng tới lũ Hư Quỷ trên tường thành.

An Kỳ và Lăng Hương trốn trong một con hẻm, hai cái đầu nhỏ len lén dò ra ngoài nhìn xem tình hình chiến đấu, trong lòng các nàng đều thấp thỏm không thôi.

Lăng Hương khẩn trương nói:

- Tại sao lại có nhiều Hư Quỷ như vậy chứ, trước đó chúng nó núp ở chỗ nào?

- Ta không biết.

An Kỳ lắc đầu, nôn nóng nhìn cuộc chiến của Mục Lương và Vua Hư Quỷ.

- Trốn xa một chút.

Giọng nói của Mục Lương chợt vang lên bên tai hai người.

Lăng Hương chớp mắt, nhỏ giọng nói:

- Như thế vẫn chưa đủ xa sao?

- Ầm ầm ~~~

Cô vừa nói xong thì một ngôi nhà cách nơi cả hai đứng khoảng mười mét đột nhiên sụp đổ do bị dư chấn của cuộc chiến lan đến, chớp mắt đã biến thành một đống gạch vụn.

Nếu không có Mục Lương chống đỡ dư chấn, e rằng lúc này hai người đã chết rồi.

- A!

Lăng Hương sợ hết hồn, vội vã nắm tay An Kỳ chạy ra xa.

Sắc mặt của An Kỳ trắng bệch bị lôi kéo chạy như bay về phía đường chính.

Toàn bộ vương thành Tây Hoa đều rối loạn, các dân chúng chạy trốn khắp nơi, bọn Kỵ Sĩ chống lại sự tấn công của Hư Quỷ, số người chết tăng vọt.

- Tấn công đầu của bọn nó!

Kỵ Sĩ Trưởng cao giọng quát.

- Vâng!

Bọn Kỵ Sĩ đồng dạng gầm lên, tiếp tục bao vây tiêu diệt Hư Quỷ.

Trong vương thành Tây Hoa còn có những cao thủ khác, có người bỏ chạy, có người lựa chọn lưu lại hỗ trợ, cùng nhau đối phó Hư Quỷ.

Tề Nhĩ Nạp đang đánh nhau với một con Hư Quỷ cấp 9, tình hình chiến đấu kịch liệt khiến các dân chúng nhìn mà sợ hết hồn.

- Ầm ầm ~~~

Trung tâm vương thành phát ra tiếng gầm rú kịch liệt, hàng loạt phòng ốc bị sụp đổ, may mà phần lớn dân chúng ở tại phụ cận đã chạy đi, bằng không nhân số tử thương sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Mục Lương và Vua Hư Quỷ chiến đấu rất kịch liệt, toàn bộ phòng ốc và các kiến trúc trong phạm vi ba cây số đều bị phá hủy.

Lăng Hương vỗ ngực một cái, nhìn nơi nơi đều là phế tích, nghĩ mà sợ nói:

- May mà chúng ta chạy nhanh, bằng không thì thảm rồi.

- Ừ ừ.

An Kỳ lo sợ nuốt nước miếng, bị kinh động bởi trận chiến trước mắt, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến trực tiếp thực lực của Mục Lương.

Lăng Hương chớp mắt, lẩm bẩm:

- Mục Lương sẽ không thua chứ?

An Kỳ nghiêm mặt nói:

- Không đâu, Mục Lương ca ca rất lợi hại.

Lăng Hương liếc nhìn cô bé, vươn tay xoa bóp gương mặt của cô, mỉm cười không nói lời tiêu cực nữa.

- Lại có rất nhiều người phải chết.

Vành mắt của An Kỳ đỏ hoe.

- Đây là chuyện bất khả kháng.

Lăng Hương thở dài.

Nơi này là này cô sinh hoạt từ nhỏ đến lớn, giờ nhìn Hư Quỷ phá huỷ, trong lòng cũng rất khó chịu.

- Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

An Kỳ nói với sắc mặt kiên định.

- Rất tốt.

Lăng Hương khích lệ vỗ vai cô bé.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Đột nhiên, trên đầu hai người vang lên tiếng kêu của Hư Quỷ.

Lăng Hương lập tức ngẩng đầu nhìn lên, một con Hư Quỷ cấp 6 xuất hiện ở phía trên hẻm nhỏ, móng vuốt đạp phòng ốc hai bên, nó đang giương cái mồm đỏ thẫm cúi đầu nhìn hai người.

Sắc mặt của An Kỳ càng thêm tái nhợt, run rẩy nói:

- Ngươi đi mau, ta tới hấp dẫn sự chú ý của nó.

Lăng Hương vươn tay nắm cổ áo của cô bé, nói với giọng điệu kiêu ngạo:

- Ngươi nói mê sảng cái gì vậy, ngươi chỉ có thực lực cấp 1, nào có đạo lý bắt ngươi bảo hộ ta chứ?

- Kiệt kiệt kiệt ~

Cấp 6 Hư Quỷ rít gào một tiếng, móng vuốt vỗ mạnh phá hủy phòng ốc hai bên, há to miệng lao về phía hai cô gái.

- Ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt đúng không?

Lăng Hương yêu kiều hừ một tiếng.

Cô đẩy An Kỳ ra xa, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, thi triển ma pháp ngăn cản Hư Quỷ cấp 6.

Hai mắt của An Kỳ trợn tròn, nhắc nhở:

- Chị Lăng Hương, cẩn thận đó!

- Ngươi trốn xa một chút, bảo vệ bản thân cho tốt.

Lăng Hương hô một tiếng mà không quay đầu lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận