Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1615: Thú Trấn Sơn

Mục Lương lặng lẽ chờ đợi cho đến khi con linh thú ăn hết quả táo mà ngay cả lõi cũng không chừa lại.

- Để ta xem nó là loại linh thú gì?

Sau đó, anh mới mở lồng sắt và đưa tay tóm lấy con linh thú đang nằm không muốn động đậy.

Khi tay anh chạm vào cơ thể của linh thú, trong đầu vang lên lời nhắc nhở của hệ thống.

- Đinh! Đã phát hiện ra một sinh mệnh có thể thuần hóa, có thuần dưỡng hay không?

- Thuần dưỡng.

Mục Lương nói thầm.

- Ding!! Thuần dưỡng Thú Trấn Sơn…….

- Đinh! Tiêu hoa 10 điểm thuần dưỡng Thú Trấn Sơn.

- Thuần hóa thành công.

- Ding! Đang kế thừa thiên phú của Thú Trấn Sơn: Bất động như núi hay không?

- Bất động như núi, thiên phú kỳ tài…

Mục Lương khẽ nhướng mày, trong lòng suy tư một chữ kế thừa.

- Đinh! Kỹ năng của Thú Trấn Sơn đang được thay đổi..... Đang được điều chỉnh... quá trình kế thừa đã hoàn tất.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống phát xuống.

- Gào khóc ~

Thú Trấn Sơn ngáp một cái, trở mình tiếp tục ngủ.

Mục Lương không biết nên cười hay khóc, vươn tay ẵm nó lên.

- Nó thật sự rất nặng.

Anh khẽ nhướng mày, nhưng bàn tay lại vững vàng ẵm nó lên.

- Ngao ~~

Nó mở to hai mắt, kêu lên một tiếng như trẻ con tức giận, một cỗ dao động vô hình khuếch tán ra, bao phủ thân thể nhỏ bé.

Mục Lương khẽ cau mày, linh thú trong tay càng nặng.

Anh nhìn lại Hạ Lạc, hơi đăm chiêu đứng lên.

Mục Lương đặt Thú Trấn Sơn đặt lên ghế và nói:

- Hạ Lạc, ngươi thử di chuyển chiếc ghế này đi.

- Được.

Hạ Lạc không hỏi thêm, bước lên trước, đặt cả hai tay lên ghế và cố gắng di chuyển về phía trước.

- Hả?

Cô sửng sốt một chút, không tin lại tăng thêm sức, cuối cùng dùng hết sức mà phát hiện căn bản không đẩy được ghế.

- Đại nhân, không thể đẩy được.

Hạ Lạc đỏ mặt và bất lực nhìn Mục Lương.

- Ừm.

Khóe môi của anh hơi nhếch lên, hắn hiểu được khả năng Bất Động Như Núi là như thế nào rồi.

Năng lực là gì. Một vật thể bị bao phủ trong 'Bất Động Như Núi' sẽ trở nên nặng như núi và không thể di chuyển. Đó là một loại trấn áp, một năng lượng phong ấn.

Anh bước lên phía trước đẩy mạnh cái ghế, chân ghế cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Thú Trấn Sơn chỉ mới cấp một nên năng lực nó thi triển đối với anh không có tác dụng gì lớn.

Mục Lương vươn tay nhấc sau gáy nó, xoay người bước ra khỏi thư phòng.

Hạ Lạc nhanh chóng đuổi theo và rời khỏi cung điện.

Hai người đến quảng trường.

Mục Lương đặt Thú Trấn Sơn ngồi xổm xuống, đồng thời ra lệnh cho hệ thống:

- Hệ thống, tiến hóa Thú Trấn Sơn lên cấp 8.

- Đinh! Tiến hóa từ cấp 1 đến cấp 8, trừ * * điểm tiến hóa.

- Dinh! Thú Trấn Sơn cấp 8 đã tiến hóa thành công.

- Ding! Có kế thừa tài năng của Thú Trấn Sơn hay không: Trấn Thiên Địa.

- Kế thừa.

Đôi mắt đen của Mục Lương sáng lên.

- Ding!

- Thiên phú của Thú Trấn Sơn đang được cải tiến... Đang được điều chỉnh... Quá trình kế thừa đã hoàn tất.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống phát xuống.

- Gào khóc ~

Thú Trấn Sơn rống lên, vì cơn đau bắt đầu cuộn trào, đồng thời thân thể lớn hơn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Toàn bộ quá trình tiến hóa kéo dài hơn một giờ đồng hồ, tiếng hú đau đớn của nó mới dừng lại.

Hạ Lạc ngẩng mặt lên tận mắt chứng kiến linh thú thay đổi từ kích thước vài chục cm thành mười hai mét.

Ngoại hình không thay đổi nhiều nhưng cũng không còn dễ thương nữa, nếu lấy móng vuốt thú cứng cáp bổ xuống có thể dễ dàng san bằng cung điện.

- Gào khóc ~~

Thú Trấn Sơn lắc đầu nhìn anh với vẻ mặt đau khổ.

- Ngoan, không còn đau nữa.

Mục Lương không khỏi dở khóc dở cười, nó rất sợ đau.

Anh đưa tay ra đặt nhẹ lên cơ thể của nó, trong đầu suy nghĩ, hắn cho nó ăn một nghìn điểm tiến hóa.

- Gào khóc ~~~~

Sau khi ăn được điểm tiến hóa, Thú Trấn Sơn đã thỏa mãn liền nằm úp sấp xuống, nhắm mắt lại đi ngủ.

- Đi, đừng ngủ ở đây.

Mục Lương cười mắng.

- Ngao ~~~~

Nó lại kêu to một tiếng oan ức, miễn cưỡng di chuyển cơ thể, lắc lắc cơ thể tròn trịa hướng về phía ngoài khu Trung Ương.

………….

Sau khi Thú Trấn Sơn rời đi, Tố Cẩm ra khỏi Cung điện, đi tới với Nguyệt Thấm Lan, cô ấy hỏi:

- Mục Lương, ngài có thích con linh thú này không?

- Cảm ơn món quà của ngươi, ta rất thích.

Mục Lương nói nhỏ.

Nguyệt Thấm Lan mấp máy đôi môi hồng, sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình tiến hóa của Thú Trấn Sơn, cô cũng không tức giận.

Tố Cẩm cười nhẹ nói:

- Thích là tốt, lúc trên đường ta còn lo lắng không biết ngài có thích hay không nữa.

- Tại sao lại không thích được!

Mục Lương mỉm cười.

Nguyệt Thấm Lan khẽ cắn môi dưới, trong lòng lại càng sầu não hơn, Tố Cẩm còn hồ ly hơn cả hồ ly tinh.

Khi đó, Tố Cẩm nhẹ giọng nói:

- Nếu thích, lần sau nếu có linh thú thì ta lại tặng ngài.

Mục Lương trong lòng cảm động, điềm đạm nói:

- Vậy cảm ơn ngươi trước.

- Mục Lương, ta chuẩn bị đưa Tố Cẩm đi dạo.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Đi đi.

Mục Lương gật đầu.

- Mục Lương, tối nay ngài có rảnh không?

Tố Cẩm đột ngột hỏi.

- Chắc là có.

Mục Lương không chắc chắn trả lời.

Nghe vậy thì đôi mắt của Tố Cẩm sáng lên:

- Vậy tối nay có thể dạy ta thư pháp không?

Nguyệt Thấm Lan chống lại xúc động muốn trợn mắt, học thư pháp chỉ là một cái cớ thôi.

- Đợi buổi tối, nếu không có việc gì thì được.

Mục Lương gật đầu.

- Được.

Tố Cẩm gật đầu cảm kích.

- Đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan rõ ràng nói.

Trong lòng cô đang suy tính xem mình có nên chiếm Mục Lương sớm hơn để Tố Cẩm không có cơ hội hay không.

- Được.

Tố Cẩm đi theo Nguyệt Thấm Lan xuống khu vực Trung Ương.

Nguyệt Thấm Lan thản nhiên hỏi:

- Đi Nội thành, hay đi Phố Buôn Bán?

- Đi Phố Buôn Bán đi.

Tố Cẩm nhẹ nhàng nói.

Cô ấy rất hứng thú với tòa nhà cao nhất trong Phố Buôn Bán và rất muốn xem nó.

- Được, vậy trước đi Ngoại thành, sau đó ngồi xe lửa đến đi.

Nguyệt Thấm Lan sắp xếp.

- Xe lửa là gì?

Tố Cẩm hứng thú hỏi.

- Tí nữa ngươi sẽ biết thôi.

Nguyệt Thấm Lan cười khoan thai.

- Ừm.

Tố Cẩm không truy hỏi thêm, đi theo Nguyệt Thấm Lan rời khỏi trên cao, ngồi xe thú đến Ngoại thành. Trong toa xe, cô ngồi bên cửa sổ, dùng đôi mắt đẹp ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

- Nhiều cây xanh hơn rồi, đẹp quá.

Cô thốt lên.

- Ngươi có thể đến đại lục bên này sinh sống. Môi trường ở đấy rất tốt, không thiếu cây xanh.

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo nói.

- Ta cũng muốn, nhưng ta không buông được thành Tấn Nguyên.

Tố Cẩm lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan mím môi, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Không phải ai cũng may mắn như cô vậy.

Xe thú rời khỏi Nội thành, dừng lại trước ga xe lửa.

- Xuống xe thôi.

Nguyệt Thấm Lan đứng dậy, mở cửa xe.

Tố Cẩm đi theo xuống xe, khi nhìn thấy ga xe lửa sầm uất trước mặt, đôi mắt xinh đẹp của cô liền sáng lên. Cô có linh cảm rằng tiếp sau đấy sẽ rất thú vị.

- Đi nào.

Nguyệt Thấm Lan đi về phía ga xe lửa.

Tố Cẩm vội vàng theo sau, mắt đẹp liếc nhìn xung quanh, trong lòng càng thêm mong đợi.

- Ngươi ở đây đợi ta.

Nguyệt Thấm Lan để lại một câu, bước về phía cửa sổ bán vé đặc biệt.

Phía sau cửa sổ, nhân viên lúc nhìn thấy Nguyệt Thấm Lan đang đến gần thì thắt lưng không khỏi duỗi thẳng.

- Thư ký đại nhân!

Nhân viên cung kính nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận