Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 894: Đào Ngó Sen



Khu vực Trung Ương, trong Cung điện.

Mục Lương và các cô gái đang thưởng thức bữa sáng.

Ngải Lỵ Na nuốt thức ăn trong miệng, quay đầu thanh thúy hỏi:

- Đại nhân, còn bốn ngày nữa chắc có thể đến thành Bắc Hải phải không?

Mục Lương gật đầu ôn hòa đáp:

- Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng bốn ngày nữa sẽ tới nơi.

Hôm nay là ngày thứ tư sau khi rời khỏi thành Ngự Thổ, lấy tốc độ của Rùa Đen, bốn ngày nữa là sẽ có thể đến thành Bắc Hải.

Đến thành Bắc Hải, như vậy sẽ càng tới gần Vùng Nước Mặn hơn.

Hồ Tiên quyến rũ hỏi:

- Nói trở lại, nhóm Phi Nhan và Hi Bối Kỳ chắc đã đến căn cứ trung chuyển thành Phượng rồi.

- Bọn họ đã đến chiều hôm qua.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã giải thích.

Chiều hôm qua, Phi Thuyền vận chuyển và căn cứ trung chuyển đã gọi tới khu vực Trung Ương báo bình an thông qua Phòng Liên Lạc.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn về phía Mục Lương, ưu nhã nói:

- Mục Lương, phía bên Tuyết Cơ đã kết thúc tập luyện, sau khi đến thành Bắc Hải có thể mở cửa Viện Ca Kịch trở lại rồi.

Hiện tại, Viện Ca Kịch có ba nhóm biểu diễn, mỗi nhóm đảm nhận những kịch bản khác nhau, tất cả đều do Bách Biến Ma Nữ phụ trách.

Đến lúc đó Viện Ca Kịch sẽ mở ra cả ba sân khấu, tiến hành biểu diễn cùng một lúc, như vậy sẽ kiếm được nhiều tinh thạch hung thú hơn.

- Ừ, trang phục diễn và Đá Ghi Âm cần phải chuẩn bị kỹ càng.

Mục Lương dặn dò.

- Ta đã sắp xếp người của nhà xưởng chế tạo cấp tốc.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp.

- Ừ, ngươi sắp xếp là tốt rồi.

Mục Lương dịu dàng nở nụ cười.

Mễ Nặc gật đầu hồn nhiên nói:

- Ca khúc mới cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người đều thuộc lời.

Dàn nhạc ban đầu do cô gái tai thỏ phụ trách.

Nhưng khi Viện Ca Kịch càng ngày càng có thêm nhiều người biểu diễn, vì để hiệu quả sân khấu trở nên càng hoàn mỹ và cũng để mọi người phối hợp biểu diễn thêm ăn ý, cho nên dàn nhạc cũng đã được giao cho Bách Biến Ma Nữ quản lý.

Chỉ khi nào có ca khúc mới thì cô gái tai thỏ sẽ đi đến phòng tập luyện để giúp đỡ.

- Bây giờ, Mễ Nặc không phụ trách dàn nhạc, có cảm thấy nhàm chán không?

Hồ Tiên cười khanh khách hỏi.

- Cũng tạm được.....

Hai má của Mễ Nặc phồng lên như bánh bao, đôi tai thỏ lông nhung của cô nhẹ nhàng run một cái.

- Nếu nhàm chán, vậy sau khi ăn sáng xong thì đi đào ngó sen với ta.

Mục Lương giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Đào ngó sen?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, đáy mắt hiện lên sự mờ mịt.

Mục Lương cười gật đầu:

- Ừ, chúng ta đi đào ngó sen trong Vườn Sinh Thái, cơm trưa có thể đổi món.

- Ta cũng đi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

- Đào ngó sen cần phải xuống nước, ngươi có chắc là muốn đi không?

Mục Lương liếc nhìn tám chiếc đuôi lông nhung của Hồ Tiên.

- Ngó sen mọc trong nước sao?

Mễ Nặc tò mò hỏi.

Mục Lương thuận miệng giải thích:

- Ngó sen là rễ của cây sen, mọc ở trong bùn đất.

- Thì ra ngó sen là rễ cây.

Đôi môi hồng của Mễ Nặc khẽ nhếch, nhớ tới Sen Xanh Tạo Hóa ở sân sau.

- Ngươi có thể dùng năng lực để rút cạn nước, sau đó chúng ta đi xuống đào.

Hồ Tiên đưa ra ý kiến.

- Nếu vậy thì đào ngó sen sẽ không còn vui nữa.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh muốn nhớ lại thú vui đào ngó sen thuở niên thiếu.

Đầu năm, vào dịp lễ tết, đào ngó sen có thể xem như là một loại hoạt động cực kỳ xa xỉ.

- Vậy ta không đào, ta ở bên cạnh xem các ngươi đào là được rồi.

Hồ Tiên tưởng tượng tới hình ảnh cô lội xuống hồ, sau đó vội vàng lắc đầu.

Cô ôm mấy chiếc đuôi lông nhung của mình, không muốn nước bùn làm bẩn chúng.

- Ta không sợ, ta muốn đào ngó sen!

Mễ Nặc nhấc tay hưng phấn nói.

- Ta cũng muốn đào.....

Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nói.

Ly Nguyệt liếc nhìn Mục Lương một cái, đôi mắt màu bạc của cô lóe sáng, dù không nói chuyện nhưng hai chữ ‘muốn đi’ lại biểu đạt rõ ràng.

- Được rồi, được rồi, mọi người đều có thể đi đào ngó sen.

Mục Lương bật cười khanh khách.

Con người lúc nào cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những việc chưa từng thử qua.

- Ta đi không được, Cục Quản Lý còn rất nhiều việc.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay vén mái tóc dài từ thái dương ra sau tai, lộ ra vành tai sạch sẽ.

- Chị Thấm Lan thật vất vả.

Mễ Nặc nhỏ giọng cảm thán một câu.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay chạm vào mũi cô gái tai thỏ, dịu dàng cười nói:

- Chỉ là một chút việc nhỏ thôi, nhưng ta cần phải nhìn chằm chằm, cho nên không vất vả.

Cục Quản Lý vừa kết thúc đợt cải cách, các bộ môn cần phải rèn luyện thêm, cho nên cô phải đích thân đến quan sát.

Nửa giờ sau bữa sáng kết thúc, cô gái ưu nhã rời khỏi Cung điện.

Ngôn Băng, Ny Cát Sa và Hạ Lạc cũng rời đi, các cô muốn đi căn cứ Không Quân tiếp tục huấn luyện.

Cầm Vũ và Đại An Ti cũng vội vàng lo liệu việc chiêu binh, không có thời gian cùng đi đào ngó sen với mọi người.

Hơn mười phút sau, những người muốn đi đào ngó sen tập hợp trước quảng trường Cung điện.

- Mục Lương, mọi người đến đông đủ rồi.

Mễ Nặc mặc áo tay ngắn tay và quần đùi, mái tóc dài cuộn lại rồi cột ở sau ót, trông rất nhẹ nhàng và thoải mái.

- Ta cũng chuẩn bị xong rồi.

Ngải Lỵ Na hồn nhiên nói.

Cô gái tóc hồng cũng buộc tóc lên cao, lộ ra phần cổ và lưng trắng nõn, rất giống trang phục đi dạo bờ biển ở Địa Cầu.

Mục Lương nhìn xung quanh, ngoại trừ cô gái đuôi hồ ly thì những người khác đều ăn mặc giống nhau, trông càng giống như chuẩn bị đi bơi.

- Mục Lương, đẹp không?

Trong mắt của Hồ Tiên thoáng qua một tia giảo hoạt.

Quần áo của các cô gái đều do cô giật dây thay đổi, cô rất muốn nhìn Mục Lương sẽ có phản ứng gì.

- Khụ khụ...

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, đáp:

- Rất đẹp.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, cô cười quyến rũ nói:

- Chút nữa nhất định sẽ chơi rất vui.

Mục Lương lập tức dở khóc dở cười, hiển nhiên đã hiểu tính toán của cô gái đuôi hồ ly, đây là muốn khiến anh xấu hổ.

- Đi thôi, xuất phát.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, các cô gái bay lên khỏi mặt đất, tiến về phía Vườn Sinh Thái ở Ngoại Thành.

Không lâu sau đó, mọi người đã bay ra khỏi phạm vi Nội Thành, đỉnh đầu đã không còn Trà Thụ Tinh Thần che đậy, tầm mắt lập tức trở nên trống trải.

Dưới chân là một màu xanh biếc dạt dào, khắp nơi đều tràn ngập sự sống.

Bây giờ, độ xanh hóa của Ngoại Thành đã đạt đến bốn phần.

Ngoại trừ Vườn Sinh Thái thì gần tường thành, con đường, thôn trấn có tỷ lệ phủ xanh cao nhất.

Mễ Nặc nhẹ giọng cảm thán:

- Thật là nhiều cây xanh, vừa nhìn đã khiến người ta vui vẻ rồi.

- Qua một hay hai tháng nữa thôi, tỷ lệ phủ xanh của Ngoại Thành chắc sẽ tăng đến chín phần.

Mục Lương đáp.

Bây giờ, hạt giống của thực vật có hạn, phải chờ những cây xanh khác trưởng thành rồi kết hạt.

Sau khi thu hoạch hạt giống mới có thể tiến hành xanh hóa lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là lần thứ tư, cái này đòi hỏi nhân công và thời gian.

- Đến lúc đó cảnh tượng nhất định sẽ rất chấn động.

Ngải Lỵ Na cảm thán, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Trong đôi mắt màu đỏ của Hồ Tiên lóe lên tia sáng, cô quyến rũ nói:

- Ai nói không phải chứ?

- Sắp đến nơi rồi.

Mục Lương nhắc nhở một câu.

Các cô gái đưa mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy một ngọn núi cao hoàn toàn bị cây xanh bao trùm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận