Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1029: Thợ Săn Đồ Long (Giết Rồng) Tây Phổ Hoa

Ngải Lỵ Na ở một bên nghẹn cười, cô trưng ra bộ dáng xem kịch hay nhìn qua bên này.

Cô với hai người Ly Nguyệt chính là tổng huấn luyện viên tạm thời. Chờ sau khi huấn luyện không quân chấm dứt, sẽ chuyển qua tập trung cho Bộ Đội U Linh.

- Thực xin lỗi, lần sau ta tuyệt đối sẽ không tái phạm.

Nguyệt Phi Nhan nâng tay lên cúi chào, cô dùng giọng nghiêm túc và thái độ thành khẩn giải thích. Hi Bối Kỳ liên tục gật đầu, cao giọng nói:

- Đúng vậy, lần sau ta tuyệt đối sẽ không tái phạm.

Mục Lương xẹt qua một tia sáng trong mắt, anh mở miệng nói:

- Ta quyết định trừ tất cả lương tháng này của hai người.

- A!

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đều sửng sốt.

Các cô là không nghĩ tới mình chỉ bị phạt nhẹ như vậy.

- Không phục sao?

Mục Lương trừng mắt liếc nhìn hai cô một cái.

- Không không không, phục, rất phục.

Nguyệt Phi Nhan dùng sức gật đầu.

- Ta cũng phục.

Hi Bối Kỳ cố nén cười, cúi đầu.

- Đi, qua cùng nhảy cóc với bọn họ đi.

Mục Lương nghiêm túc nói.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kì đồng thời nâng tay cúi chào:

- Vâng, thành chủ đại nhân.

Hai người ngồi xổm bên cạnh Thái Khả Khả, dùng động tác tiêu chuẩn bắt đầu nhảy cóc.

- Các cô ấy đã bị ngươi doạ cho sợ hãi rồi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng cười nói.

- Gần đây các cô ấy có chút lười biếng, không thúc giục không được.

Mục Lương lắc đầu khẽ thở dài. Có điều, hai người này trở nên như thế, cũng có nghĩa là cuộc sống ở Thành Huyền Vũ làm cho người ta cảm thấy thật sự thoải mái.

Ly Nguyệt cười cười. Làm sao cô lại không biết cô gái Ma Cà Rồng và Nguyệt Phi Nhan đã trở nên lười nhác chứ? Có điều đều là bạn bè với nhau, cô cũng không có cách nào khác để nhiều lời khuyên nhủ bọn họ.

Mục Lương nghiêng đầu nói:

- Chờ sau khi không quân học được cách sử dụng chỗ ngồi phi hành, các ngươi trở về khu Trung Ương tập trung vào huấn luyện Bộ Đội U Linh đi.

- Ngươi muốn tuyển thêm người sao?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Mục Lương bình thản gật đầu nói:

- Đúng, lại tuyển thêm một nhóm người đi, để cho mấy người Ti Toa Lệ lên làm tiểu đội trưởng, phụ trách huấn luyện những người mới.

- Được, ta đã biết.

Ly Nguyệt có chút đăm chiêu gật đầu.

Cô đang suy nghĩ xem trong số những người mình mới gặp, có người nào thích hợp tuyển vào Bộ Đội U Linh hay không.

- Bốn trăm chín mươi tám, bốn trăm chín mươi chín, năm trăm!

Nguyệt Phi Nhan thở phì phò đứng lên, xoa xoa mồ hôi trên trán, nói:

- Làm nóng người trước khi huấn luyện chấm dứt.

Ngải Lỵ Na cao giọng hạ lệnh:

- Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ năm phút đồng hồ, sau đó, bắt đầu huấn luyện bay trên không trung.

- Vâng.

Đội không quân cùng lên tiếng đáp lại.

- Ta muốn gặp Hoa lão kia một lần.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Được.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Mục Lương bay lên trời, tiến về phía Thiên Cức Quan.

Nhưng anh chưa kịp tới gần, Ong Chúa đã xuất hiện, nó xoay quanh bên cạnh anh, biểu đạt một loại tình cảm vui sướng.

- Ha ha ha, ngoan.

Mục Lương vươn tay, Ong Chúa to lớn đã ngừng đập cánh, hiện giờ nó chỉ miễn cưỡng đứng được ở trên cánh tay của anh. Từ đằng xa nhìn, có cảm giác một cây tăm nhỏ bé đang chống một quả táo lớn, khá hài hước.

Mục Lương ý niệm vừa động, anh cho Ong Chúa một trăm điểm tiến hóa.

- Đi thôi, ta còn có việc.

Anh nhẹ nhàng vẩy cánh tay, để cho Ong Chúa bay lên.

Ong ong ông…

Ong Chúa thỏa mãn bay lên, sau đó nó trở lại cánh đồng hoa ở trong Thiên Cức Quan tiếp tục hút mật.

Mục Lương rũ mắt nhìn về phía Thiên Cức Quan. Một ông lão đang chống gậy ngồi phía trước cửa lớn của Thiên Cức Quan, cũng đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Anh từ trên trời giáng xuống, dừng ở phía trước Hoa lão.

- Các hạ là thành chủ Thành Huyền Vũ sao?

Hoa lão chống gậy đứng lên.

Mục Lương ngước mắt nhìn lên, hỏi ngược lại:

- Ngươi là thợ săn Đồ Long Tây Phổ Hoa?

Tây Phổ Hoa run run tay chống gậy lên, ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao mà các hạ biết được?

- Ta nghe Toa Đóa Na các hạ nhắc tới, thợ săn Đồ Long Tây Phổ Hoa, còn được xưng là Hoa lão.

Mục Lương dùng âm thanh bình tĩnh như nước, nghe không ra cảm xúc của anh có chút biến hoá nào.

- Các hạ đax gặp qua Toa Đóa Na?

Tây Phổ Hoa trừng lớn đôi mắt, nếp nhăn trên khóe mắt lão lập tức giãn ra.

- Toa Đóa Na các hạ đang ở bên trong Nội thành thành Huyền Vũ.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Cô ấy cũng đến thành Huyền Vũ sao?

Tây Phổ Hoa kinh ngạc nói.

- Toa Đóa Na các hạ tới đây chữa bệnh cho con gái, dưới cơ duyên xảo hợp, cô ấy quyết định ở lại thành Huyền Vũ chờ tới khi hội nghị thánh địa mở họp.

Mục Lương lời ít mà ý nhiều nói.

Vốn dĩ Toa Đóa Na phải rời khỏi Thành Huyền Vũ, đi tìm đao khách Lê Bỉ với Tây Phổ Hoa, nhưng vì mang theo con gái, nên không thể lặn lội đường xa trong một khoảng thời gian dài được.

Cuối cùng, đành phải để cho Lan Đế của Ốc Đảo thay cô ấy đi một chuyến, đi thông báo bọn họ đến thành Huyền Vũ tham gia hội nghị Thánh Địa.

- Bệnh của Nhã Kì có trị được không?

Tây Phổ Hoa gấp giọng hỏi.

- Đã chữa khỏi rồi.

Mục Lương dùng ngữ khí bình thản nói.

- Cuối cùng, Nhã Kì đã có thể nói được, tâm nguyện của Toa Đóa Na cũng xem như đã được hoàn thành.

Bả vai Tây Phổ Hoa trùng xuống, ông cảm thấy vui vẻ thay bạn tốt.

Một lúc sau, ông mới dùng âm thanh khàn khàn hỏi:

- Thành chủ các hạ, hiện tại cô ấy đang ở đâu?

- Nhà số ba Phố Giáp, thuộc Khu Dân Cư trong Nội thành.

Mục Lương hơi suy tư nói.

- Ta đi tìm cô ấy.

Tây Phổ Hoa dùng sức chống cây gậy đang cầm trong tay.

Mục Lương nâng tay lên, bình thản nói:

- Đừng vội, ngươi có hứng thú thay đổi công việc khác hay không?

- Loại công việc gì?

Tây Phổ Hoa nhăn mày lại.

Mục Lương đưa ra một vài ví dụ:

- Có rất nhiều công việc thích hợp với ngài, ví dụ như giáo dục con người, cũng có thể tới ngoại thành làm người quản lý.

Tây Phổ Hoa lắc đầu, lạnh nhạt cười nói:

- Ha hả, thành chủ các hạ, ta cảm thấy công việc hiện tại rất tốt.

Mục Lương loé lên một tia sáng trong mắt, nói:

- Như vậy… Khi nào các hạ thay đổi chủ ý, có thể nhờ người ta nói cho ta biết.

- Ta sẽ.

Tây Phổ Hoa chậm rãi gật đầu. Mục Lương xoay người chuẩn rời đi.

- Đúng rồi!

Dường như anh nhớ tới cái gì đó, nên ngừng chân lại

Anh quay đầu nhìn về phía Tây Phổ Hoa, mỉm cười nói:

- Nếu các hạ muốn chữa trị thân thể của mình, vậy cứ cân nhắc những đề nghị vừa rồi của ta.

…….

Ngải Lỵ Na hai tay chống nạnh, cao giọng hô:

- Cuối cùng kiểm tra trang bị một chút, chuẩn bị huấn luyện bay trên không trung.

- Vâng!

Đội viên không quân cao giọng hô.

Ly Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Thiên Cức Quan, Mục Lương đang từ trên không trung bay tớ, anh dùng một tư thế ung dung đáp xuống bên cạnh cô.

- Thế nào?

Ly Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Mục Lương ôn hòa mở miệng nói:

- Lão chính là Tây Phổ Hoa.

- Tây Phổ Hoa sao?

Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp màu bạch kim, Tây Phổ Hoa là ai?

Sau đó, dường như cô nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp trợn tròn, ngạc nhiên nói:

- Có phải một trong những người sáng lập ra hội nghị thánh địa, thợ săn Đồ Long Tây Phổ Hoa?

- Ừm, ngươi đoán đúng rồi.

Mục Lương mỉm cười.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng nhéo hai má cô gái tóc bạch kim một chút, nhìn Ly Nguyệt ngẩn người cũng thực đáng yêu nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận