Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2142: Bắt Được Khải Kha Phu!



Hiện tại, hắn ta vẫn còn ngây ngốc, vì sao đột nhiên mình không thể cử động được, mới vừa còn khoe khoang khoác lác, giây kế tiếp đã bị vả mặt.

Ngải Lỵ Na nhấc chân giẫm lên trên người Khải Kha Phu, cười nói:

- Nào nào, ngươi trốn một cái cho ta xem đi?

Dây Thép Tím có độ cứng cáp rất lớn, Khải Kha Phu không cách nào tránh thoát được, người hắn ta bị quấn chặt bởi ba vòng dây Thép Tím, cho dù là cường giả cấp 8 thì cũng đành bó tay chịu trói.

Mặt Khải Kha Phu đỏ bừng vì giận dữ, hắn ta vừa định mở miệng mắng chửi thì đã bị Ly Nguyệt nhét da thú vào miệng.

- Hừ, xem ngươi còn phách lối được không, đắc ý cái gì ở trước mặt ta chứ?

Ngải Lỵ Na vỗ phi đao vào mặt Khải Kha Phu.

- Cha ba ~

Hắn ta tức giận đến mức muốn ngất xỉu, nếu như lời nói có thể đả thương người thì hắn đã bị đâm chết tám trăm lần rồi.

- Mang về.

Ly Nguyệt vung tay lên.

- Vâng.

Một nam đội viên tiến lên vác Khải Kha Phu trên vai rồi xoay người rời đi nhà lầu.

Bóng đêm lại khôi phục sự an tĩnh lần nữa.

Nửa giờ sau, Khải Kha Phu được đưa vào Ngục Giam Khu Vực Trung Ương.

Ngải Lỵ Na lạnh lùng nói:

- Hầu hạ hắn cho tốt vào, phục vụ hắn ba bộ hình câu trước đi, để hắn “thoải mái” ba tiếng đồng hồ.

- Vâng.

Trưởng Ngục Giam khu Trung Ương xoa tay hầm hè nói.

Không lâu sau đó, trong phòng giam vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Khải Kha Phu.

- Buông tha ta đi, ta sai rồi!!

- Ta không muốn chết!, mau để cho ta chết đi, như vậy quá thống khổ!

Ngải Lỵ Na khoanh hai tay trước người, bĩu môi nói:

- Chậc chậc, ta còn tưởng rằng miệng hắn sẽ rất nghiêm.

Cô nghe Khải Kha Phu khóc lóc cầu xin nhưng trong lòng bình tĩnh như nước, hoàn toàn không sinh ra được chút lòng thương hại nào đối với hắn ta.

Ngải Lỵ Na ra lệnh:

- Mạnh hơn một chút, quất mạnh vào cho ta!

- Vâng.

Người xử phạt lên tiếng, ra tay ác độc hơn.

- Cha ba ~

Tiếng kêu la khóc lóc thảm thiết trong phòng giam càng ngày càng lớn.

- Kỳ Lộ, nếu ngươi có thể nhìn thấy thì an tâm đầu thai đi, ta sẽ tiễn hắn xuống phía dưới gặp ngươi nhanh thôi.

Ngải Lỵ Na nhẹ giọng lẩm bẩm, vì xem qua kịch bản mà Mục Lương viết, biết cách nói về đầu thai chuyển thế.

- Đừng làm cho hắn ta chết.

Ngải Lỵ Na căn dặn một câu.

- Vâng!

Người xử phạt cung kính gật đầu.

Lúc này, cô gái tóc hồng mới xoay người rời đi.

Bên kia, Ly Nguyệt bước vào cung điện rồi đi tới thư phòng.

- Tiểu thư Ly Nguyệt.

Trước cửa thư phòng, Tiểu Tử ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi.

Ly Nguyệt chỉ ngón tay vào cửa phòng, hỏi:

- Mục Lương đã ngủ chưa?

- Chưa đâu, vào đi.

Giọng nói của anh từ trong thư phòng truyền ra.

- Vâng!

Ly Nguyệt lên tiếng, đẩy cửa bước vào.

Trong thư phòng, Mục Lương đang ngồi ở sau bàn làm việc, mặt bàn bày một đống văn kiện chằng chịt chữ khiến người ta nhìn đau cả đầu.

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đang làm cái gì thế?

- Biên soạn tài liệu giảng dạy mới.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Hiện tại, thành Huyền Vũ đã biến thành vương quốc Huyền Vũ, cho nên cần phải điều chỉnh sách giáo khoa, rất nhiều nội dung cần được thay đổi, lượng công việc này không nhỏ chút nào, rồi kéo tay cô gái tóc bạc, hỏi:

- Bắt được hung thủ rồi à?

- Ừm.

Ly Nguyệt gật đầu một cái, thuật lại chuyện đã xảy ra.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Bắt được là tốt rồi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Ngày mai sẽ tiến hành công thẩm hắn ta sao?

Ánh mắt của Mục Lương loé lên, bình thản giải thích:

- Chưa đâu, cần thời gian để tuyên truyền chuyện này, ta muốn cho tất cả đám người vương thất quý tộc kia biết được, như vậy giết gà dọa khỉ mới có công hiệu.

Công thẩm cần thời gian, muốn in báo chí, đồng thời phải chế tác video tuyên truyền ở trên TV.

- Ta hiểu rồi.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Mục Lương vỗ nhẹ mu bàn tay cô gái tóc bạc, ôn hòa nói:

- Ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi.

- Ta không sao, còn có thể ngồi cạnh ngươi một hồi.

Ly Nguyệt lắc đầu, dịu dàng nói.

Mục Lương nâng cằm cô gái tóc bạc lên, ôn hòa nói:

- Nhưng ta thấy tinh thần ngươi không tốt cho lắm.

- Thật sao?

Tầm mắt của Ly Nguyệt hơi rũ xuống.

- Ta buồn ngủ rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.

Mục Lương đứng lên rồi bế cô gái tóc bạc đi về phía phòng nghỉ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, thấp giọng hỏi:

- Không phải ngươi đang biên soạn tài liệu giảng dạy mới sao?

- Cái này không vội, ngày mai làm cũng được.

Mục Lương bình thản đáp.

Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên, nhỏ giọng nói:

- Nếu con dân của ngươi biết được sẽ nói ta là họa quốc ương dân sao?

- Bọn hắn ước mà còn không được đâu, ha ha ha.

Mục Lương cười một tiếng.

……….

- Cộp cộp cộp ~~~

Tầng ba khu Trung Ương, Ngục Giam được xây ở nơi đây.

Trong Ngục Giam, sâu bên trong hành lang, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan cách nhau nửa bước chân đi về phía trước.

Hai bên hành lang là từng dãy phòng giam, dùng để giam giữ phạm nhân tạm thời.

Người bị giam giữ trong Ngục Giam Trung Ương đều là người có thực lực mạnh mẽ hoặc có thân phận đặc biệt, hiện tại phần lớn phạm nhân trong đây đều do Bộ Đội Đặc Chủng U Linh chấp hành nhiệm vụ bắt trở lại.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi:

- Nơi đây có hơi ẩm thấp quá không?

Cô quay đầu nhìn phòng giam bên cạnh, bên trong có một lão đầu để râu mép hoa râm, tay chân hắn ta bị khóa lại bằng xiềng xích Thép Tím, lúc này hắn ta đang nhìn Nguyệt Thấm Lan với ánh mắt ác độc và lạnh lẽo.

Mục Lương liếc nhìn lão đầu trong phòng giam, bình tĩnh nói:

- Nơi này là Ngục Giam, là nơi giam giữ kẻ phạm tội, không phải nơi để bọn họ hưởng thụ, ẩm thấp một chút không có vấn đề gì.

- Ngươi nói cũng đúng.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.

Anh thuận miệng hỏi:

- Hắn là ai vậy?

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói:

- Hải tặc, hắn ta giết chết hơn mười mấy thương nhân giàu có ở bên ngoài bến tàu, bị bắt vào đây mấy ngày trước.

Mục Lương dừng bước lại, xem thấu thực lực của tên hải tặc kia, ngước mắt hỏi:

- Thực lực cấp 8, ai đã bắt hắn?

- Trinh Hoán.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng đáp.

Mục Lương nghi ngờ hỏi:

- Không giết, giữ hắn lại làm gì?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Những phú thương chết đi kia có quan hệ hợp tác giao dịch với chúng ta, người nhà bọn hắn nói muốn tận mắt thấy hắn bị xử quyết, cho nên mới giữ lại một cái mạng của hắn.

Mục Lương chậm rãi gật đầu:

- Thì ra là có quan hệ giao dịch, thật là rất đáng tiếc.

- Đi thôi, chúng ta đi xem Khải Kha Phu.

Giọng điệu của hắn bình thản như nước.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Hai người đi dọc theo hành lang vào sâu bên trong, tiếng khóc lóc và chửi rủa truyền ra từ các phòng giam, hoàn cảnh ầm ĩ vô cùng.

- Chát chát ~~~

Sâu bên trong Ngục Giam vang lên tiếng roi quất đánh, còn kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của phạm nhân.

Khuôn mặt của Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ, người bị bắt vào đây đều không đáng đồng tình, phần lớn đều là tử tù phạm phải tội ác tày trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận