Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2170: Ngươi Muốn Vương Quốc Của Mình Diệt Vong Sao?



- Ma thú biển Chí Tôn!

Thống Lĩnh Huyền Điểu chợt ngừng thở, chợt nghĩ tới điều gì đó, con ngươi cô lại co rút lần nữa.

- Xem ra là ngươi biết chuyện gì đó.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan híp lại, đi tới trước mặt đối phương.

Hồ Tiên đột nhiên nói:

- Ngươi biết loại ma dược kia.

- Ta... Biết.

Thống Lĩnh Huyền Điểu nói với giọng khô khốc, có Diêu Nhi ở đây, cô biết cho dù mình có nói dối thì cũng chỉ là vô dụng.

- Quả nhiên.

Hồ Tiên lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt màu đỏ rực lạnh lẽo như băng sương.

…….

Thống Lĩnh Huyền Điểu run rẩy, ý thức có chút trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một câu: Thú Vương đã chết.

Hồ Tiên lạnh nhạt nhìn Thống Lĩnh Huyền Điểu, hờ hững nói:

- Nếu như không có Mục Lương ở đó thì những người trên phi thuyền vận chuyển đều sẽ táng thân ở kênh Sương Mù.

Thống Lĩnh Huyền Điểu há miệng:

- Chuyện này...

- Ngươi biết rõ trên phi thuyền có những ai.

Nguyệt Thấm Lan đi quanh Thống Lĩnh Huyền Điểu một vòng rồi khoát tay lên vai đối phương, tiếp tục nói:

- Trên thuyền có mười hai vị quốc vương, hai mươi bốn vị công tước, năm mươi hai vị bá tước...

Hồ Tiên nói tiếp:

- Những người này đều có địa vị cao, Thú Vương một lúc đắc tội nhiều người như vậy muốn vương quốc Người Thú các ngươi đi hướng diệt vong.

Nguyệt Thấm Lan đi trở lại trước mặt Thống Lĩnh Huyền Điểu, bình tĩnh hỏi:

- Những người đó đều biết chuyện dụ dỗ ma thú biển, ngươi đoán xem khi bọn hắn trở lại vương quốc của mình thì sẽ làm cái gì?

-...

Thống Lĩnh Huyền Điểu nghe cô gái ưu nhã nói, sắc mặt cô càng ngày càng trắng bệch, đã dự liệu đến hậu quả.

Thú Vương đắc tội mấy chục vương quốc cùng lúc, nếu như bọn hắn muốn báo thù thì có thể dễ dàng san bằng vương quốc Người Thú.

Kết cục thảm nhất chính là toàn bộ người thú bị giết chết, hoặc toàn bộ bị bắt làm nô lệ đời đời kiếp kiếp, không thể thoát thân được.

Hồ Tiên lạnh giọng hỏi:

- Vì sao hắn lại làm như thế?

- Thú Vương đại nhân... Có lẽ chỉ là không cẩn thận làm đổ ma dược thôi.

Thống Lĩnh Huyền Điểu cắn môi dưới, lời nói càng ngày càng nhỏ.

Hồ Tiên cười nhạo một tiếng:

- Xem đi, ngay cả ngươi cũng không tin được lời này mà.

Nguyệt Thấm Lan xoay người ngồi xuống, nhàn nhạt nói:

- Hắn ta đã thừa nhận rồi, hơn nữa trên người lây dính rất nhiều ma dược nên đã bị ma thú biển nuốt chửng.

- Sao hắn lại muốn làm thế chứ...?

Thống Lĩnh Huyền Điểu rùng mình, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.

Hành động của Thú Vương là muốn chôn vùi tương lai của toàn bộ Người Thú, điều này khiến cô cực kỳ phẫn nộ.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bắt chéo hai chân, ưu nhã nói:

- Vốn dĩ Người Thú các ngươi tại đại lục này vẫn luôn ở vào địa vị thấp kém, Thú Vương làm như vậy sẽ khiến những vương quốc khác càng coi thường các ngươi.

-...

Thống Lĩnh Huyền Điểu nghiến răng nghiến lợi, qua hồi lâu vẫn không thể nói được lời nào.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Không phải mỗi vương quốc đều ôn hòa giống vương quốc Huyền Vũ, làm chuyện sai phải trả giá lớn. Thú Vương đã chết, cái giá này sẽ do toàn bộ tộc Người Thú gánh vác.

- Không thể nào!

Thống Lĩnh Huyền Điểu hô to.

Hồ Tiên ngước mắt nói:

- Ngươi nói như vậy cũng vô dụng thôi, ngươi cũng đâu khuyên được người của các vương quốc khác.

- Tại sao lại có thể như vậy chứ...?!

Thống Lĩnh Huyền Điểu chậm rãi ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô vừa nghĩ tới những chuyện có thể sẽ xảy ra trong tương lai, trong lòng càng oán hận Thú Vương.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan nhìn thoáng qua nhau rồi gật đầu, cho rằng đã kích thích Thống Lĩnh Huyền Điểu đủ nhiều rồi.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Hiện tại, chưa xác định được người bên ngoài đã biết về hành vi của Thú Vương hay chưa, không bài trừ bọn hắn có phương pháp liên lạc với bên ngoài.

Thống Lĩnh Huyền Điểu ngẩng đầu lên, nếu như người bên ngoài biết chuyện này, như vậy vương quốc Người Thú hoàn toàn không có thời gian ứng đối biến cố.

- Làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì bây giờ?

Cô nhìn Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly với ánh mắt nhờ giúp đỡ.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói:

- Có một biện pháp, có lẽ sẽ dùng được.

- Ngươi nói đi.

Đôi mắt của Thống Lĩnh Huyền Điểu sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói:

- Chọn một vị Thú Vương mới, thay đổi thế cục hiện tại.

Thống Lĩnh Huyền Điểu có chút mơ hồ, lẩm bẩm nói:

- Chọn một vị Thú Vương mới hình như cũng không thể khiến vương quốc Người Thú không bị những vương quốc còn lại trả thù.

Hồ Tiên hời hợt nói:

- Chỉ cần tìm một chỗ dựa vững chắc là tốt rồi.

- Có ý gì?

Thống Lĩnh Huyền Điểu hơi sửng sốt.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Biến vương quốc Người Thú trở thành vương quốc phụ thuộc vương quốc Huyền Vũ, vương quốc Huyền Vũ chúng ta sẽ bảo vệ các ngươi, như vậy Người Thú sẽ không phải đối mặt với quá nhiều sự trả thù.

Thống Lĩnh Huyền Điểu nghe vậy mở to hai mắt, cất cao giọng:

- Vương quốc Người Thú trở thành vương quốc phụ thuộc của vương quốc Huyền Vũ???

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đây là phương án giải quyết tối ưu ở khi này.

Mục Lương đã nói với nàng, anh ra tay giải quyết ma thú biển Chí Tôn, chấn nhiếp đám người quý tộc trên phi thuyền vận chuyển, lưu lại ấn tượng thực lực sâu không lường được.

Nếu vương quốc Người Thú trở thành vương quốc phụ thuộc vương quốc Huyền Vũ, như vậy khi những vương thất quý tộc này muốn động tới vương quốc Người Thú thì sẽ phải suy tính đối mặt với sự trả thù của vương quốc Huyền Vũ.

Hồ Tiên thanh thúy nói:

- Chuyện này đối với người thú các ngươi rất có lợi, chí ít thì địa vị Người Thú sẽ tốt hơn trước đây rất nhiều.

-...

Thống Lĩnh Huyền Điểu im lặng trầm tư.

- Vương quốc Huyền Vũ chúng ta có hai vị cường giả Thánh giai.

Hồ Tiên tiếp tục nói.

- Hai vị cường giả Thánh giai!

Thống Lĩnh Huyền Điểu chấn động tinh thần, lại lần nữa nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói:

- Thực lực như vậy bảo vệ vương quốc Người Thú các ngươi không thành vấn đề.

- Nói thì nói như vậy, nhưng chuyện này sẽ mang lại chỗ tốt gì cho vương quốc Huyền Vũ các ngươi chứ?

Thống Lĩnh Huyền Điểu khó hiểu hỏi.

- Đây không phải là việc mà ngươi nên suy tính.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi lắc đầu, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương, nhấn mạnh từng chữ một:

- Ngươi hy vọng toàn bộ vương quốc Người Thú mạnh khỏe hay phải đối mặt với sự trả thù của các vương quốc lớn.

Thống Lĩnh Huyền Điểu đáp không chút do dự:

- Đương nhiên là toàn bộ mạnh khỏe rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói:

- Vậy thì ngươi chỉ có một lựa chọn này thôi, đồng ý vương quốc Người Thú trở thành vương quốc phụ thuộc chúng ta.

Thống Lĩnh Huyền Điểu im lặng một hồi lâu, thấp giọng nói:

- Chuyện này không phải một mình ta là có thể quyết định được.

- Đương nhiên là có thể rồi.

Hồ Tiên nói một cách ẩn ý.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Thống Lĩnh Huyền Điểu ngạc nhiên hỏi lại, trong lòng hiện lên một suy đoán không thể tin được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Mục Lương muốn ngươi trở thành Thú Vương mới.

Thống Lĩnh Huyền Điểu kinh ngạc hỏi:

- Gì cơ? Muốn ta trở thành Thú Vương mới, vì sao chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận