Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 659: Lại Thiếu Mất Đại Thần

- Hao hết năng lượng rồi sao?

Mục Lương nhẹ nhàng chọc vào cái kén tằm bảy màu. Ngay sau đó, con tằm liền truyền ý thức trao đổi cùng anh. Đại khái là nó đã hao hết năng lượng và cần ngủ say để tiến hành niết bàn, quá trình này sẽ không quá lâu, chỉ cần một ngày là hoàn tất.

- Hoá ra là như vậy.

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

- Đại nhân, ở trong đó nó sẽ không bị buồn chết chứ?

Vưu Phi Nhi khẩn trương hỏi.

- Không đâu, đặc tính của con tằm là như thế.

Mục Lương thuận miệng giải thích.

- Ra là vậy….

Vưu Phi Nhi hơi nghi ngờ, cô tò mò đi lại quanh cái kén Tằm Bảy Màu trên giá.

- Yên tâm đi, ngày mai nó sẽ phá kén chui ra thôi.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Nếu ngươi muốn gặp nó thì ngày mai hãy tới đây.

- Vâng.

Vưu Phi Nhi ngây thơ gật đầu.

Anh tò mò xé thử một sợi tơ tằm, anh phát hiện tính dai của nó khá tốt, phải dùng ba mươi phần trăm sức lực mới có thể kéo đứt. Nên nhớ rằng ba mươi phần trăm sức lực của anh còn mạnh hơn cấp 7. Tơ tằm này nếu có thể tìm được thợ may chế tạo ra quần áo, cho dù không so được với linh khí cao cấp thì cũng là một loại linh khí tuyệt hảo.

- Chất lượng sợi tơ thật tốt.

Vưu Phi Nhi vươn tay kéo tơ tằm rồi nói.

- Sợi tơ này dùng để chế tạo ra tơ lụa.

Mục Lương ôn hoà cười.

- Nếu vậy tơ lụa sẽ rất đẹp.

Con ngươi màu vàng của cô sáng lên, cô thử tưởng tượng một chút, tơ lụa bảy màu may thành quần áo sẽ không khó coi đâu nhỉ.

- Ta phải suy nghĩ một chút về phương pháp xử lý tơ tằm cùng với công nghệ chế tạo lụa.

Mục Lương đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại kiến thức trước kia. Xử lý tơ tằm cùng với xử lý sợi gai không giống nhau, nó cần phương pháp càng thêm phức tạp và cẩn thận.

Vưu Phi Nhi đi lại gần, nhỏ giọng hỏi:

- Có cần ta hỗ trợ hay không?

- Không cần đâu. Ta có thể giải quyết được mà. Ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi.

Anh nhẹ giọng nói.

- Ta không mệt.

Vưu Phi Nhi lắc lắc đầu, hai lọn tóc đuôi ngựa phía sau cũng đung đưa qua lại.

- Nói tới nghỉ ngơi ta mới nhớ ra, ngươi đã làm việc không điều độ một khoảng thời gian dài rồi. Ngươi hãy mau nghỉ ngơi đi.

Mục Lương nghiêm mặt.

- Nhưng … Được rồi. Ta sẽ về đi ngủ.

Cô đành sửa lại lời mình.

- Về đi.

Mục Lương bật cười.

- Đi ngay đây.

Vưu Phi Nhi nhu thuận đáp, rồi cẩn thận bước ra ngoài.

………..

Trong thư phòng, Mục Lương đưa mắt nhìn Vưu Phi Nhi rời đi, sau đó mở ra giao diện bốn chiều thuộc tính của bản thân.

Thuần dưỡng sư: Mục Lương.

Thể lực: 871.2.

Tốc độ: 859.3.

Sức mạnh: 832.6.

Tinh thần: 872.5.

Tuổi thọ: 24 Tuổi /7590 Năm.

Điểm thuần dưỡng: 1630.

Điểm tiến hóa: 9753, 2796.

Năng lực: Niết Bàn (Cấp 7).

......Che dấu......

Thực vật thuần dưỡng:

Nước Mắt Thiên Sứ · Thiên phú: Nước mắt Thiên sứ (Cấp 9).

......Che dấu......

Động vật thuần dưỡng:

Tằm Bảy Màu· Thiên phú: Niết Bàn (Cấp 7).

- Rất nhanh sẽ có một trăm triệu điểm tiến hóa rồi.

Mục Lương cong khóe môi, sắp có thể tiến hóa thêm một con động vật thuần dưỡng cấp chín.

- Trước vẫn nên tích lũy lấy đã, điểm tiến hóa mãi mãi không đủ dùng.

Mục Lương cảm thán một câu.

Két......

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan bước vào.

Cô ưu nhã hỏi:

- Còn chưa có đi vào đã nghe được ngươi tại thở dài, làm sao vậy?

Cô mới từ Cục Quản Lý trở về, chuẩn bị báo cáo công việc của ngoại thành từ hôm qua đến hôm nay.

- Chỉ cảm thán tinh thạch luôn không đủ dùng mà thôi.

Mục Lương nhún vai, ra hiệu giá đỡ lưu ly ở góc.

- Ôi chao, đây là cái gì?

Nguyệt Thấm Lan bị thất thải tằm hấp dẫn ánh mắt, bước đến dựa vào xem.

Cô đưa tay chọc chọc kén tằm, kén tằm có tính đàn hồi thật tốt, xúc cảm chọc vào tơ lụa thật mềm mại.

- Kén của Tằm Bảy Màu là động vật thuần dưỡng mới.

Mục Lương ngồi nói giải thích.

Nguyệt Thấm Lan tự nhiên đi đến bên cạnh Mục Lương ngồi xuống, cảm thán nói:

- Lại thêm một con động vật thuần dưỡng, khó trách tinh thạch không đủ dùng, thú thuần dưỡng càng ngày càng nhiều.

Mục Lương mỉm cười, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo anh là thuần dưỡng sư chứ, về sau động vật thuần dưỡng sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.

- Phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tinh thạch hung thú mới được.

Nguyệt Thấm Lan khoác tay lên vai anh, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn chằm chằm đôi mắt anh.

- Có cách gì tốt sao?

Mục Lương ôn nhu hỏi.

- Có, cướp.

Nguyệt Thấm Lan nửa thật nửa đùa.

- Cũng là một biện pháp......

Mục Lương cúi đầu như có điều cần suy nghĩ.

Anh nghĩ tới thành Ngự Thổ, thành phố đạo tặc, đi đoạt nó một lần cũng không quá đáng nhỉ?

- Ngươi thật sự muốn đi cướp?

Nguyệt Thấm Lan trừng lớn con mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương mỉm cười, hỏi lại:

- Thành Ngự Thổ là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?

- Nói thì nói như thế, nhưng những người kia làm sao sắp xếp?

Nguyệt Thấm Lan buông tay.

- Vấn đề này...

Anh suy nghĩ, chuyển lời nói:

- Những người kia vô tội, cho họ nhập thành Huyền Vũ là tốt nhất, chúng ta cũng đang thiếu người, không phải sao?

- Nói cũng phải......

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, sau đó ưu nhã gật đầu.

- Nhưng cũng không được nóng vội, chờ tới thành Sơn rồi tính sau.

Mục Lương lãnh đạm nói.

- Nói đến thành Sơn, còn ba ngày sẽ đến.

Nguyệt Thấm Lan tính toán thời gian.

- Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là ba ngày sau.

Mục Lương khoác tay lên eo nhỏ của cô gái.

- Đây là sổ sách ghi chép lại công việc hai ngày này của cục quản lý, ngươi có thể xem.

Nguyệt Thấm Lan chớp mắt, đặt tư liệu vào tay Mục Lương.

- Ừm.

Mục Lương lật tư liệu ra đọc nhanh như gió.

Két......

Cửa thư phòng bị đẩy ra, ngay lập tức Ba Phù đưa trà nóng tới.

Tiểu hầu gái đặt chén trà xuống rồi xoay người rời đi.

- Lại đây uống một ngụm trà đi.

Nguyệt Thấm Lan nâng chung trà lên, đưa đến bên miệng anh.

Mục Lương nhấp ngụm trà nóng, trêu ghẹo:

- Thật đúng là khác biệt, có một loại cảm giác như Hoàng đế.

- Hoàng đế?

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, Hoàng đế là gì?

- Ở quê của ta, lúc trước trong lịch sử Hoàng đế là người được tôn sùng nhất.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

- Vậy bây giờ ngươi cũng giống như Hoàng đế sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười.

Cô hơi hiếu kì, quê hương của anh ở đâu?

Mục Lương mím môi, không phải là không đúng, thành Huyền Vũ thì địa vị của anh cũng tương đương với Hoàng đế.

- Có Hoàng đế, lại thiếu mất đại thần.

Anh để tư liệu xuống, dựa lưng ra sau.

Trước mắt chỉ có hai người Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên có thể coi là đại thần của thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan phụ trách toàn bộ công việc của ngoại thành, trên thực tế mỗi ngày cũng đều vội đến sứt đầu mẻ trán, có rất ít thời gian nghỉ ngơi.

Hồ Tiên thì tương đối rảnh hơn một chút, chỉ quản lý công việc của Phố Buôn Bán nhưng khi có một số thành lớn tới cũng sẽ bận tối mày tối mặt.

- Thiếu một người có thể quản lý thu nhập tài chính.

Ánh mắt Mục Lương loé lên, tự hỏi tuyển người nào thì thích hợp.

- Vậy ta về cục quản lý trước, còn có rất nhiều chuyền chưa có làm.

Nguyệt Thấm Lan thu hồi tư liệu, chuẩn bị rời đi.

- Có cần điều thêm Y Lệ tới giúp ngươi?

Mục Lương giọng nói ôn hòa hỏi.

Nguyệt Thấm Lan dừng lại, quay đầu nói:

- Thôi đừng, cô ấy phải quản lý cũng không ít chuyện, hiện giờ ta rất tốt.

Y Lệ phải chịu trách nhiệm công xưởng in ấn, còn phải đi dạy chữ ở trường học, rồi còn quản lý tiệm bán báo và tiệm sách, cũng không rảnh rỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận