Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1773: Chị, Chúng Ta Mau Trở Về Thôi



Ục ục ục ~~~

Bụng của Áo Nhĩ Mạn réo lên, nàng đói bụng, leo núi khiến thể lực tiêu hao quá lớn, vừa khát vừa mệt mỏi.

- Ăn một chút đi.

Áo Nhĩ Na lấy củ khoai lang đã cắn một nửa từ trong ngực đưa cho em gái.

Áo Nhĩ Mạn quay mặt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói:

- Ta không đói bụng, ngươi ăn đi.

Áo Nhĩ Na nghiêm mặt nói:

- Đừng tỏ vẻ nữa, ngươi không ăn sẽ không có sức lực, ta không thể cõng ngươi trở về thành Y Lê đâu.

Áo Nhĩ Mạn cắn môi dưới, khoai lang trong tay chị gái là cô ấy để dành lại bữa tối hôm qua.

- Ăn đi.

Áo Nhĩ Na lặng lẽ đưa nửa củ khoai lang cho em gái.

Vâng...

Áo Nhĩ Mạn cúi đầu gặm khoai lang.

Rộp rộp rộp ~~~

Tiếng nhai và nhấm nuốt khoai lang rất mê người, Áo Nhĩ Na quay đầu sang chỗ khác, âm thầm nuốt nước bọt.

Áo Nhĩ Mạn cắn vài miếng, sau đó phồng má nhét chỗ khoai lang còn lại vào trong tay chị gái.

Áo Nhĩ Na thúc giục:

- Ngươi mau ăn đi.

- Không cần, ta ăn no rồi.

Áo Nhĩ Mạn xua tay, nói dối không chớp mắt.

Cô sợ chị gái lại nhét khoai lang vào tay mình, thế là đứng dậy ngồi cách xa vài mét.

Áo Nhĩ Na bất đắc dĩ, vừa vặn bụng cũng kêu lên, thực tế thì cô cũng rất đói.

- Chị, ngươi mau ăn đi, ăn xong chúng ta tiếp tục leo núi.

Áo Nhĩ Mạn thúc giục.

- Biết rồi.

Áo Nhĩ Na thở dài, hai mắt đỏ hoe cúi đầu gặm khoai lang.

Hai chị em nghỉ ngơi hơn mười phút, chờ khôi phục thể lực một chút liền tiếp tục leo núi.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người thở hổn hển đi tới đỉnh núi trơ trụi, tầm mắt lập tức trở nên trống trải rất nhiều.

- Chị, bờ biển ở đằng kia!

Áo Nhĩ Mạn hưng phấn hô.

Cô chỉ về phía đông, nơi đó là mặt biển, còn thấy được mặt trời vừa mới nhô lên.

- Thành Y Lê ở hướng đó.

Đôi mắt của Áo Nhĩ Na sáng lấp lánh, cô cũng đã nhìn thấy thành Y Lê quen thuộc.

Áo Nhĩ Mạn hưng phấn thúc giục:

- Chị, chúng ta mau trở về thôi.

- Đi thôi.

Áo Nhĩ Na gật đầu, sau khi xác định phương hướng thì cả hai tìm hướng xuống núi.

Hai chị em chỉ mất một giờ để xuống núi, sau đó bắt đầu chạy như điên ra bên ngoài khu mỏ quặng.

Trên đường đi, hai chị em không nhìn thấy bất kì nô lệ nào khác, chắc bọn họ đã đi nhầm hướng.

Ngay khi hai chị em phải rời đi khu mỏ quặng thì lại chạm trán một đội ngũ võ trang đầy đủ.

Bọn họ cưỡi ma thú với những cái càng khổng lồ, mặc khôi giáp làm từ tài liệu hung thú, trên tay còn nắm trường cung hoặc nỏ quân dụng.

Cơ thể của Áo Nhĩ Na và Áo Nhĩ Mạn cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

- Chị, chúng ta nên chạy không?

Áo Nhĩ Mạn run rẩy hỏi.

- Chạy.

Áo Nhĩ Na cứng ngắc gật đầu.

Nhưng hai người còn chưa kịp xoay người rời đi thì một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên.

- Các ngươi là ai?

Ngôn Băng lạnh giọng hỏi.

Cô được Mục Lương phân phó nhiệm vụ mang Thành Phòng Quân tới tiếp quản khu mỏ quặng Thép Tím, dọn sạch người bên trong đó.

- Ta, chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi...

Áo Nhĩ Na đáp với giọng điệu khô khốc.

Đôi mắt của Ngôn Băng lạnh xuống, đe doạ:

- Nói thật.

- Chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi.

Áo Nhĩ Mạn run rẩy đáp lại.

Ngôn Băng hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên nói:

- Bắt các cô ấy lại.

Cộp cộp cộp ~~~

Bốn tên Thành Phòng Quân không nói lời nào, lập tức sải bước tiến đến hai chị em Áo Nhĩ Na.

Hai người muốn chạy, nhưng đối phương đã giơ trường cung và nỏ quân dụng, rõ ràng là chạy không thoát.

Áo Nhĩ Na bảo vệ em gái ở sau lưng, cảnh giác nhìn bốn tên Thành Phòng Quân đến gần, nhắm mắt hỏi ngược lại:

- Các ngươi là ai?

- Chúng ta đến từ thành Huyền Vũ.

Ngôn Băng nhàn nhạt đáp.

- Thành Huyền Vũ!

Áo Nhĩ Na sửng sốt một chút.

Ngôn Băng nhảy xuống Kiến Thợ, hờ hững hỏi:

- Cho ngươi thêm một cơ hội, các ngươi là ai, vì sao lại ở bên trong khu mỏ quặng.

Áo Nhĩ Na cắn răng, quyết định thành thật trả lời:

- Chúng ta vốn dĩ là người của thành Y Lê, bị lừa tới đây để khai thác quặng, vừa mới trốn ra được.

- Các ngươi trốn bằng cách nào?

Ngôn Băng hơi nhướng mày.

- Chúng ta được Hoa Hắc Lệ cứu ra vài ngày trước, tối hôm qua cô ấy nói với chúng ta rằng hôm nay có thể rời đi...

Áo Nhĩ Na lắp bắp trả lời.

- Hoa Hắc Lệ?

Ngôn Băng híp mắt lại.

Cô bắt đầu nghiêm túc dò xét hai chị em Áo Nhĩ Na, các cô mặc quần áo rách rưới, gương mặt tràn đầy cáu bẩn, hai má hóp lại, cả người xám xịt.

- Chính là Hoa Hắc Lệ.

Áo Nhĩ Mạn gật đầu lia lịa.

Ngôn Băng hỏi:

- Hoa Hắc Lệ là ai?

Áo Nhĩ Na thành thật trả lời:

- Ta nghe những tên giám sát bàn về Hoa Hắc Lệ, cô ấy là.....

Ngôn Băng nghe xong hiểu ra Hoa Hắc Lệ chính là Tô Lâm Y Tư, hai chị em trước mắt này là do nàng ấy cứu ra, lại hỏi:

- Những nô lệ khác đâu?

- Chúng ta không biết, sau khi trốn ra ngoài được thì mọi người đã tách ra.

Áo Nhĩ Na lắc đầu.

- Ta đã biết.

Ngôn Băng Nhãn rũ mắt trầm tư, suy xét một hồi rồi ngước mắt nói:

- Sau này khu mỏ quặng Thép Tím sẽ thuộc về thành Huyền Vũ, sau khi các ngươi rời đi thì cũng đừng quay lại đây nữa.

- Không đâu, đánh chết chúng ta cũng sẽ không trở về.

Áo Nhĩ Mạn vội vàng nói.

- Đúng đúng đúng!

Áo Nhĩ Na gật đầu lia lịa.

Ngôn Băng giơ cằm lên, ra hiệu nói:

- Được rồi, các ngươi có thể rời đi.

- Cám ơn, cám ơn.

Áo Nhĩ Na vui đến phát khóc, vội vàng nắm tay em gái rồi chạy đi.

…………

Phù phù phù ~~~

- Bọn họ không có đuổi theo chứ?

Áo Nhĩ Mạn thở hổn hển rồi dừng lại, xoay người nhìn khu mỏ quặng phía sau lưng.

- Không có.

Cổ họng của Áo Nhĩ Na trượt lên xuống.

Cô chạy quá nhanh, vốn dĩ miệng đắng lưỡi khô, bây giờ chỉ cần hô hấp thôi cũng đã cảm giác cổ họng có chút đau đớn.

- Vậy là tốt rồi.....!

Áo Nhĩ Mạn thở phào nhẹ nhõm, vươn tay đỡ chị gái của mình.

Áo Nhĩ Na hơi khom người, thấp giọng nói:

- Chúng ta chậm rãi đi trở về thôi.

- Trở về thôi.

Áo Nhĩ Mạn gật đầu rồi cùng em gái đi dọc con đường đất về phía trước.

Lần này, hai người không gặp phải nguy hiểm gì nữa, đi được hơn nửa giờ thì thành Y Lê đã xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Đôi mắt đẹp của Áo Nhĩ Mạn trừng lớn, hưng phấn hô:

- Chị, thành Y Lê kìa, chúng ta đến rồi!

- Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể trở về.

Áo Nhĩ Na cũng vui đến phát khóc, hai mắt đỏ hoe.

- Đi thôi, đi thôi, chúng ta mau về nhà tìm mẹ.

Áo Nhĩ Mạn kích động nói.

- Ừm.

Áo Nhĩ Na gật đầu lia lịa.

Cô nắm tay em gái đi dọc theo tường thành, cả hai phải đi một vòng lớn để đến Xóm Nghèo gần bờ biển.

Trên người hai chị em không có tiền nên không thể vào thành Y Lê, chỉ có thể đánh đường vòng về nhà.

Hai tiếng sau, khi bụng cả hai réo lên thì mới đi tới Xóm Nghèo.

Hai người lại đi thêm nửa giờ nữa mới nhìn thấy ngôi nhà gỗ quen thuộc ở xa xa.

- May mắn là không có biến hóa quá lớn.

Áo Nhĩ Na không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ngôi nhà vẫn như cũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận