Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 727: Nửa Giá Đó! Sao Ngươi Không Mua Nhiều Chút Nữa?

Đôi mắt Dụ Tử liếc Trình Mâu một cái, cười thúc giục:

- Trước tiên người vào gọi Tiếu Tiếu dậy đi đã.

- Tuân lệnh.

Trình Mâu lặng lẽ cười sau đó chào cô theo nghi thức quân đội.

- Suốt ngày đùa giỡn.

Dụ Tử dở khóc dở cười, đi giày vào chân rồi rời khỏi nhà.

Háp.. ….

Trình Mâu ngáp một cái, lấy tay gõ cửa phòng ngủ của con gái. Hắn nói thật to:

- Tiếu Tiếu ơi, mau dậy ăn bữa sáng rồi đi học thôi.

- Vâng ạ.

Tiếng Trình Tiếu nói mơ màng, không nghe rõ thanh âm từ trong phòng phát ra.

- Nhanh lên nào, ta còn phải đi Siêu Thị nữa.

Trình Mâu lại gõ thêm cái nữa.

- Vâng….

Trình Tiếu truyền đến âm thanh vô cùng yếu ớt, hiển nhiên vẫn còn đang ngao du trong giấc mơ.

Trình Mâu xoay người đi vào buồng vệ sinh, đánh răng rửa mặt sau đó còn thuận tiện gội đầu.

Chờ đến khi hắn xong xuôi mọi việc trở lại phòng khác, cửa phòng cô bé con vẫn đóng nguyên như cũ.

- Chẳng lẽ vẫn còn chưa dậy?

Trình Mâu đột nhiên cảm thấy nhức đầu.

Thùng Thùng … Đông….

Ngoài phòng, tiếng chuông du dương vang lên.

Trình Mâu nghiêng tai lắng nghe, chuông vang đúng tám lần.

- Tám giờ. Muộn mất rồi.

Âm thanh của hắn cao lên tới quãng tám.

Hắt xì….

Ngay sau đó cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra.

- Muộn rồi. Chết con rồi.

Trình Tiếu đầu tóc rối bù như ổ gà từ trong phòng chạy ra.

Cô bé méo xệch khuôn mặt xinh xắn, buồn bã nói:

- Sao cha không gọi con dậy?

- Ta gọi ngươi muốn khàn cả giọng đây này. Tại ngươi không chịu dậy đó.

Trình Mâu bất đắc dĩ nói.

Hắn ôn nhu thúc giục con:

- Nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.

Không đợi hắn nói hết câu, Trình Tiếu đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ dùng một phút đồng hồ đã rửa mặt đánh răng xong. Cô bé đưa tay lên vuốt tóc cho nó xẹp xuống. Sau đó đi tới bàn ăn, với tay lên bát cháo yến mạch và bánh rán, vừa ăn vừa đi ra ngoài cửa.

- Đi nhanh lên.

Trình Mâu giúp đỡ con gái rồi khoá cửa lại. Sau đó cả hai cùng rời khỏi nhà, vội vã chạy xuống dưới lầu.

Hắn từ chân cầu thang lấy ra một chiếc xe đạp, vỗ vào yên sau rồi nói:

- Mau lên đây.

- Vâng, vâng…

Trình Tiếu miệng cắn bánh rán, tay chân nhanh nhẹ leo lên ngồi ở yên sau xe đạp.

Trình Mâu đạp mạnh chân, chiếc xe chạy về phía trước. Chân hắn đạp càng mau, chiếc xe chạy càng nhanh.

- Cha ơi, nhanh lên, bị muộn rồi.

Trình Tiếu thúc giục nói.

Sắc mặt Trình Mâu nghiêm túc:

- Không được, đã rất nhanh rồi, nếu còn chạy nhanh nữa sẽ ảnh hưởng tới trật tự của ngoại thành.

Hắn là cảnh sát trưởng, phải tuân thủ pháp quy của Thành Huyền Vũ.

- Vâng ạ.

Trình Tiếu cúi đầu nói.

- Cảnh sát trưởng Trình, hôm nay đến lượt ngươi đưa Tiếu Tiếu đi học hả?

Dọc theo đường đi không ngừng có người hỏi thăm hắn.

- Đúng vậy.

Trình Mâu chỉ có thể qua loa đáp lời bọn họ.

Hơn mười phút sau, xe đạp dừng lại trước cửa trường học.

Trình Tiếu vội vã xuống xe, chạy vào trong, vừa chạy vừa hô:

- Cha trở về đi.

Trình Mâu vẫy tay chào rồi dặn dò với theo:

- Ở trường học nhớ nghe lời Lâu chủ. Đừng có nghịch ngợm. Tối ta tới đón ngươi.

- Con biết rồi.

Trình Tiếu đầu cũng không quay lại, lên tiếng.

- Ai cha, tính cách thật là tuỳ hứng…

Trình Mâu thở dài nói thầm một câu.

Hắn nhìn theo con gái vội vội vàng vàng chạy vào toà nhà, mới yên tâm quay đầu xe, đi về phía Siêu Thị.

Mười lăm phút sau.

Trình Mâu lãi xe đạp từ từ đi tới gần Siêu Thị.

Hắn đỗ xe lại và bước vào trong.

Hôm nay, Siêu Thị rất náo nhiệt, mỗi quầy hàng đều vây quanh không ít người.

- Đầu tiên đi mua ít rau cải trắng.

Trình Mâu lập tức đi về hướng quầy rau xanh.

- Xin chào. Ta muốn mua một ít rau cải trắng.

- Ta mua một cân khoai lang.

- Ta mua ba cân cà chua…

Phía trước quầy bán rau xanh bị vây quanh bởi rất nhiều người, ba vòng bên trong, ba vòng bên ngoài. Trình Mâu thậm chí còn không chen vào được.

- Hôm nay tại sao lại đông người vậy?

Trình Mâu cảm thấy nhức đầu.

- Cảnh sát trưởng Trình, hôm nay đến lượt ngươi đi Siêu Thị mua đồ ăn sao?

Có người nhận ra Trình Mâu, liền tiến đến chào hỏi.

- Đúng vậy. Hôm nay, ta được nghỉ phép.

Trình Mâu thuận miệng đáp một tiếng.

Hắn quay đầu sang hỏi:

- Đúng rồi. Tại sao hôm nay có nhiều người mua rau xanh vậy?

Người đi ngang qua, trên mặt lộ vẻ sùng bái nói:

- Thành chủ đại nhân thật hào phóng, cà chua từ hôm nay trở đi, chỉ cần năm xu là mua được một cân.

- Năm xu có thể mua được một cân cà chua sao?

Đôi mắt Trình Mâu sáng lên.

- Đúng vậy, còn không giới hạn số lượng.

Người qua đường cười vui vẻ.

Mắt Trình Mâu lại tiếp tục loé sáng, quyết định:

- Vậy phải mua nhiều một chút.

Đợi cho đến khi vãn bớt người, hắn đi về hướng quầy.

- Tôi mua bốn cân cà chua.

Trình Mâu nói to, dõng dạc.

- Được.

Nhân viên bán hàng nhìn sang Trình Mâu. Hắn cầm bốn túi cà chua đã cân sẵn ở bên cạnh, đặt lên bàn cân, vừa vặn đúng số lượng.

- Đây.

Trình Mâu lấy ra đồng Huyền Vũ, đưa tay đón lấy bốn túi cà chua từ tay nhân viên.

- Đều tươi mới, khi Dụ Tử trở về nhất định sẽ rất vui.

Hắn thầm nghĩ.

Sau đó, hắn lại mua thêm năm cân khoai lang cùng ba cân cải trắng rồi mới hài lòng rời đi.

Trình Mâu ở chợ lớn dạo quanh một vòng, mua thêm hai cân thịt thỏ rồi ra khỏi Siêu Thị, lên xe đi về nhà.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã tối đen.

Sau khi tan tầm, Dụ Tử đã trở về nhà.

- Trình ca, ta đã về rồi.

Dụ Tử thả túi đang cầm trên tay xuống, hướng về phía phòng trong nhà gọi một tiếng.

Cả nhà im lặng, không ai trả lời cô.

- Chẳng lẽ hắn đi đón Tiếu Tiếu?

Dụ Tử nhủ thầm một tiếng, đẩy cửa phòng ra, Trình Mâu và Trình Tiếu Tiếu đều không có ở nhà.

Cô không có nghĩ nhiều, liền đi vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn có bốn túi cà chua, liền cau mày lại.

- Sao Trình Ca lại mua nhiều cà chua vậy làm gì không biết?

Dụ Tử khó chịu cau mày.

Hắt xì….

Cửa phòng bị đẩy ra.

- Ta đã trở về.

Âm thanh của Trình Mâu cùng Trình Tiếu vang lên.

Dụ Tử đi ra từ phòng bếp, nghiêm mặt nói:

- Trình Ca, ngươi mua nhiều cà chua vậy để làm gì?

- Á, cà chua giảm nửa giá, cho nên ta mua được nhiều hơn hai cân.

Trình Mâu cười vui vẻ nói.

- Cái gì? Cà chua giảm nửa giá ư?

Dụ Tử trợn to mắt.

- Đúng vậy. Giống khoai lang, đều giảm nửa giá.

Trình Mâu thở phào nhẹ nhõm, cũng may vợ hắn không tức giận.

- Nửa giá đó! Sao ngươi không mua nhiều chút nữa?

Dự Tử tiếc nuối nói.

- ….

Khoé miệng của Trình Mâu co giật.

……….

Sột soạt sột soạt......

Trong thư phòng, Mục Lương đang viết kịch bản mới.

Trước khi đến tòa thành tiếp theo, anh có đủ thời giờ để mọi người tập luyện kịch bản mới.

- Mục Lương.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ly Nguyệt bước vào.

Anh chợt ngừng tay, bút than bị bẻ gãy một góc, lưu lại một vết đen dài ba centimet trên giấy.

Anh đặt bút than xuống bàn, ngước mắt ôn hòa hỏi:

- Hôm nay không phải là ngày nghỉ của ngươi sao, không đi ra ngoài dạo chơi à?

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt lấp lóe, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng nói:

- Chỉ có một mình ta, không biết đi nơi nào, cho nên chỉ có thể tới tìm ngươi.

- Vậy thì ngươi ngồi đi, cùng ta làm việc.

Mục Lương dịu dàng cười nói.

- Ừ.

Ly Nguyệt ngồi bên cạnh anh, ánh mắt cô rơi xuống mặt bàn, sau đó với tay cầm đoạn bút than bị gãy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận