Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2510: Không Nói Thì Thôi, Mở Miệng Là Thốt Ra Một Câu Kinh Người

Trong vương thành Tây Hoa, Mục Lương và An Kỳ đang đi dọc theo một con phố, bọn họ vẫn đang tìm kiếm tung tích của Vua Hư Quỷ.

- Mục Lương ca ca, ta cảm nhận được Vua Hư Quỷ đang ở gần đây.

An Kỳ nắm tay Mục Lương nói.

Cô có thể tìm được vị trí đại khái của Vua Hư Quỷ, nhưng không cách nào định vị tinh chuẩn được.

Phía sau hai người là Lăng Hương, cô kiên trì đòi đi theo, lấy lý do là thân phận công chúa của mình có thể giúp hai người không bị trở ngại trong vương thành.

Mục Lương nhìn người đi đường xung quanh, thoạt nhìn mỗi người đều rất bình thường, không có mục tiêu khả nghi.

- Có khi nào là hắn trốn đi rồi không?

Lăng Hương nhỏ giọng hỏi.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, bình thản nói:

- Có khả năng.

Lăng Hương thanh thúy nói:

- Hay là chúng ta ra bên ngoài tìm thử xem, biết đâu lại tìm được thì sao.

- Ừm, hy vọng là vậy.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

Hắn lấy ra một khối huyết nhục của Vua Hư Quỷ từ trong không gian tùy thân rồi giấu nó dưới tay áo.

Lăng Hương và An Kỳ đều nhìn thấy, không khỏi thắc mắc:

- Mục Lương ca ca muốn làm gì thế?

- Ta muốn thử xem có thể dùng khí tức của đồng loại để hấp dẫn Vua Hư Quỷ lộ diện hay không.

Mục Lương giải thích.

Hắn đang cầm huyết nhục của Hư Tam Vương, khí tức tỏa ra nồng nặc hơn Hư Quỷ bình thường rất nhiều, nếu như Vua Hư Quỷ đang lẩn trốn cảm nhận được thì có thể sẽ đi ra ngoài điều tra.

- Ồ, ta hiểu rồi.

Lăng Hương chợt hiểu ra.

- Đi thôi, tiếp tục đi tới trước nhìn xem.

Mục Lương cất bước đi về phía trước, tập trung lực chú ý vào những người đi đường xung quanh.

An Kỳ và Lăng Hương cũng ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm ra người khả nghi.

Ba người đi dạo vài vòng quanh vương thành, chỉ thấy được vài người cũng khoác áo choàng rộng thùng thình, sau một hồi dò xét ẩn nấp thì tất cả đều không phải là Vua Hư Quỷ cải trang.

- Nếu còn tiếp tục đi nữa thì hai chân của ta sẽ phế đi….

Lăng Hương không nhịn được mà than thở.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Vậy ngươi về trước đi.

Lăng Hương lập tức kiên trì nói:

- Vậy sao được? Vua Hư Quỷ còn ở nơi này, sao ta có thể trở về chứ!

An Kỳ mấp máy môi hồng, nhắm mắt lại xác định vị trí của Vua Hư Quỷ lần nữa.

Qua vài phút đồng hồ thì cô mới mở mắt ra, nghiêm túc nói:

- Mục Lương ca ca, hắn đang ở gần đây.

- Ở gần đây, trong phạm vi bao nhiêu mét?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

- Năm trăm mét.

An Kỳ nhỏ giọng nói.

Mục Lương nhắm mắt lại, thả lực cảm ứng ra ngoài, bao trùm khu vực bán kính năm trăm mét.

Hắn thấp giọng nói:

- Có 352 người đang ở trong phạm vi này.

- 352 người, chẳng lẽ chúng ta phải kiểm tra từng người một sao?

Lăng Hương nhíu mày.

Mục Lương vung tay lên, chế tạo một tường rào không gian có đường kính năm trăm mét, làm cho người bên trong không cách nào đi ra ngoài và người bên ngoài cũng không thể tiến vào trong.

Hàng Rào Không Gian là năng lực mà hắn kết hợp giữa Ma Pháp Không Gian và Lỗ Đen Trọng Lực.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Nếu như không còn cách khác, vậy thì chỉ có thể làm như thế thôi.

Hắn không mang theo linh khí kiểm tra đo lường Hư Quỷ nên chỉ có thể áp dụng phương pháp loại trừ, tìm ra Vua Hư Quỷ trong số những người này.

- Vậy bắt đầu kiểm tra từng người thôi.

Lăng Hương cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là không còn cách nào tốt hơn.

- Thế thì bắt đầu từ hắn ta đi.

Mục Lương nhìn một thanh niên đi ngang qua mình, vươn tay chụp bả vai của đối phương.

- A, ngươi làm cái gì thế?

Thanh niên cảnh giác nhìn Mục Lương, muốn lùi lại mấy bước né tránh bàn tay trên vai.

- An tĩnh.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, tinh thần thanh niên có chút hoảng hốt, không thể phản kháng và phản bác.

Lăng Hương nhỏ giọng hỏi:

- Có cần lột da của hắn không?

- ...Ai nói là muốn lột da hả?

Mục Lương co giật khóe miệng, thiếu nữ không nói thì thôi, mở miệng là thốt ra một câu kinh người.

Lăng Hương chớp mắt, ngây thơ nói:

- Không phải sao? Ta cho rằng lột da mới kiểm nghiệm được hắn có phải là Vua Hư Quỷ hay không.

- Không cần.

Mục Lương dở khóc dở cười.

Hắn giơ tay phóng ra nguyên tố sinh mệnh tiến vào trong cơ thể thanh niên kia, trên mặt đối phương lộ ra cảm xúc thoải mái, nghĩa là không phải Vua Hư Quỷ cải trang.

Nếu như là Vua Hư Quỷ, một khi bị nguyên tố sinh mệnh nồng nặc bao trùm sẽ bị tinh lọc hư khí trong cơ thể, cuối cùng lộ ra nguyên hình.

Mục Lương vung tay lên, tống thanh niên ra khỏi Hàng Rào Không Gian, loại trừ được một người.

An Kỳ và Lăng Hương liếc nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn, không thể giúp một tay.

Hai người nhìn Mục Lương hành động với tốc độ ma quỷ, nhanh chóng "đụng" vào những người xung quanh, chớp mắt một cái đã kiểm tra xong hơn trăm người, tất cả đều là nhân loại bình thường.

- Tỷ tỷ, ta muốn ăn.

Bất chợt, một giọng nói ngây thơ vang lên, một bé gái chừng sáu, bảy tuổi xuất hiện sau lưng An Kỳ.

An Kỳ vội vàng xoay người lại, thấy đối phương là một bé gái có khuôn mặt phúng phính, đôi mắt nàng lập tức sáng ngời.

Cô ngồi xổm xuống nhéo má bé gái, dịu dàng hỏi:

- Thật là một cô bé đáng yêu, người nhà của ngươi đâu rồi?

- Ta đói.

Tiểu cô nương hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Lăng Hương cũng ngồi xổm xuống, bất mãn nói:

- Cha mẹ ngươi cũng thật là, dám bỏ mặc ngươi ở nơi này, không sợ ngươi đi lạc à?

- Không sợ, ta rất thông minh có thể tự tìm đường về nhà.

Tiểu cô nương nhếch miệng cười.

Lăng Hương ngây thơ nói:

- Thật là đáng yêu.

An Kỳ vươn tay sờ soạng túi tiền, tiếc nuối nói:

- Ta không mang theo thức ăn.

- Ta cũng không có, chắc là Mục Lương có đấy.

Lăng Hương nhìn về phía sau.

- Mục Lương ca ca chắc chắn có.

An Kỳ gật đầu nói.

- Mục Lương?

Bé gái nghe vậy không khỏi híp mắt lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa.

- Ca ca.

An Kỳ hô một tiếng.

Mục Lương quay đầu lại, lập tức lưu ý đến bé gái đứng sau lưng An Kỳ và Lăng Hương.

An Kỳ mềm mại hỏi:

- Ca ca, ngươi có gì ăn không?

- Có.

Ánh mắt của Mục Lương lập loè, cơ thể lóe lên rồi biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã tới trước mặt ba người.

Bé gái thấy Mục Lương qua đây, khoé miệng lại nhếch lên.

Lăng Hương thanh thúy nói:

- Mục Lương bệ hạ, hình như cô bé này đi lạc, lại còn bị đói bụng.

- Ta đói.

Bé gái ngây thơ lặp lại.

- Ngươi muốn ăn cái gì?

Mục Lương nhìn chăm chú vào hai mắt của bé gái.

- Kiệt kiệt kiệt, đương nhiên là muốn ăn ngươi rồi.

Bé gái đột nhiên nhếch miệng cười to, cơ thể phồng lên như bóng bay, làn da trên người từ từ nứt vỡ.

Vua Hư Quỷ lộ ra bản thể, há to mồm cắn về phía đám người Mục Lương.

- A ~~~

An Kỳ và Lăng Hương thét chói tai, hiển nhiên đã bị hù dọa bởi biến cố đột nhiên xuất hiện, vội vã lùi lại phía sau để tránh né.

Một giây trước đối phương còn là một bé gái đáng yêu, thế mà chớp mắt một cái đã trở thành Vua Hư Quỷ với diện mạo dữ tợn và đáng sợ, thử hỏi làm sao bọn họ không hoảng sợ cho được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận