Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2242: Nhất Châm Kiến Huyết. Chế Tạo Máy Cày.



(Một câu ngắn mà chỉ được chỗ quan trọng.)

Nguyệt Thấm Lan cảm thán:

- Ừm, hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết hết mười một con Hư Quỷ kia.

Trong mắt Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo:

- Có thể bắt sống trở về là tốt nhất, không nên giết chết toàn bộ.

Nguyệt Thấm Lan vỗ mu bàn tay của Mục Lương, ôn hòa nói:

- Cầm Vũ biết nặng nhẹ, cô ấy sẽ ra quyết định dựa vào tình huống trước mắt, chúng ta không cần quá để tâm.

- Ừm.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh lật xem hết chỗ báo cáo còn lại, cho ra rất nhiều ý kiến “Nhất châm kiến huyết”, Nguyệt Thấm Lan ngồi bên cạnh lắng nghe với đôi mắt tỏa sáng.

Một lúc sau, Mục Lương đặt phần báo cáo trong tay xuống bàn, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, hỏi:

- Đã hết rồi à?

Cô dịu dàng bảo:

- Báo cáo đã hết, nhưng buổi chiều ngươi nên đi Đồng Ruộng nhìn một chút.

- Ta biết rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Thị sát Đồng Ruộng là hành trình đã được định ra vào hai ngày trước.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, ôn hòa cười nói:

- Ta đi phân phó thuộc hạ chuẩn bị xe hơi.

- Ừ, ngươi đi đi.

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

Nông nghiệp rất quan trọng đối với vương quốc Huyền Vũ, nó có thể mang đến tiền lời kinh tế cực lớn, đặc biệt là sau khi trồng trọt được linh mễ, linh lúa mạch và các loại linh quả.

Nguyệt Thấm Lan rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại có Mục Lương, ngón tay hắn nhẹ nhàng đánh nhịp lên mặt bàn, trong mắt như suy tư điều gì đó.

Cơm trưa qua đi, Mục Lương, Ly Nguyệt, và Nguyệt Thấm Lan ngồi xe hơi, dưới sự hộ tống của mười hai tên hộ vệ Trung Ương rời khỏi cung điện, lái thẳng về phía Đồng Ruộng bên ngoài Chủ Thành.

Trên xe, Nguyệt Thấm Lan mở sổ ghi chép ra rồi nói:

- Linh mễ đã được thu gặt vào ngày hôm qua, hôm nay chắc đang cày ruộng xới đất.

Kỹ thuật trồng trọt linh mễ đã hoàn thiện, sau khi thu hoạch linh mễ chín thì phải cày ruộng xới đất, thêm phân bón để nâng độ phì nhiêu của đất, sau đó mới có thể tiến hành trồng trọt lần nữa, đây là vì duy trì sự phát triển liên tục.

- Đi xem một chút.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Đoàn xe chạy trên đường chính, xe thú đi ngang qua đều tránh sang một bên nhường đường, đoàn xe thông suốt lái ra Chủ Thành, tiến thẳng về phía khu trồng trọt.

Khi đi ra Chủ Thành, xe hơi nhanh chóng tăng tốc, hộ vệ Trung Ương lái xe máy phải chạy hết tốc lực mới có thể đuổi theo, sau một tiếng rưỡi thì đến khu trồng trọt linh thực.

Bên ngoài khu trồng trọt linh thực, nhóm hộ vệ siết phanh ngừng xe và đậu thành một hàng thẳng tắp.

Ly Nguyệt xuống xe mở cửa, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan chậm rãi bước xuống.

Khu trồng trọt linh thực bị tường cao vây lại, cách biệt với Đồng Ruộng, lối vào có binh sĩ canh gác.

- Bệ hạ.

Binh sĩ canh gác cung kính hành lễ.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ gật đầu, chắp tay sau lưng đi tới khu trồng trọt linh thực.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nhóm hộ vệ đuổi theo, tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, cảnh giác xung quanh.

Đám người đi vào khu trồng trọt linh thực, tầm mắt là một mảng trống trải, linh mễ chín đã bị thu gặt, trong Đồng Ruộng chỉ còn lại một đoạn thân cây ngắn ngủn.

Mục Lương dừng bước lại và nhìn Đồng Ruộng phía xa, Lý Tiểu Cốt đang đứng bên cạnh cánh đồng chỉ dẫn công nhân điều khiển xe kéo Lợn Tám Răng Nanh, tiến hành công việc xới đất.

Đồng Ruộng rất lớn nhưng chỉ có sáu con Lợn Tám Răng Nanh đang làm việc, muốn cày hết toàn bộ thì cần phải tốn mấy ngày.

- Tốc độ cày ruộng như vậy quá chậm.

Mục Lương trầm giọng nói.

- A? Như vậy mà còn tính là chậm sao?

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên a một tiếng, quay đầu nói:

- Trước đây đều dựa vào sức người để cuốc xới đất, hiện tại dùng tới xe kéo mà ngươi nói, đã nhanh hơn trước rất nhiều rồi.

Mục Lương lắc đầu nói:

- Như vậy vẫn còn chưa đủ, hiệu suất trồng trọt quá thấp.

Khu trồng trọt linh thực chỉ lớn có như vậy, ngoại trừ khu vực xung quanh Chủ Thành thì những Đồng Ruộng khác đều không thể trồng ra linh thực, vì vậy vẫn luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, cho nên mới cần đẩy mạnh hiệu suất trồng trọt.

- Vậy phải thế nào làm?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai nói:

- Nếu ngươi cảm thấy tốc độ cày ruộng như vậy vẫn còn chậm, vậy thì có thể bảo Ma Pháp Sư hệ Thổ đến giúp đỡ, một ngày là có thể cày hết toàn bộ.

Mục Lương buồn cười nói:

- Như vậy không được, Ma Pháp Sư vẫn nên nỗ lực tu luyện, không thể đoạt công việc của người bình thường được.

- Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?

Nguyệt Thấm Lan nhấc mắt hỏi.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, hồi ức máy cày ở kiếp trước, nói:

- Ta suy nghĩ nên chế tạo ra máy cày.

- Máy cày?

Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau.

……

Cung điện.

Ba Phù nhìn về phía cửa phòng làm việc bị đóng lại, kinh ngạc hỏi:

- A? Tại sao bệ hạ vừa trở về lại tiến vào phòng làm việc nữa rồi?

Ly Nguyệt bình tĩnh lắc đầu:

- Hắn nói là muốn chế tạo máy cày, ta cũng không rõ lắm.

Cô và Nguyệt Thấm Lan, Mục Lương vừa thị sát toàn bộ Đồng Ruộng sau đó trở lại Chủ Thành, Nguyệt Thấm Lan bị gọi đến Cục Quản Lý, Mục Lương thì đi phòng làm việc.

Ba Phù thanh thúy hỏi:

- Vậy có cần bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho bệ hạ không?

Ly Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng đáp:

- Cứ chuẩn bị trước đi, chắc đến tối hắn đã làm xong rồi.

- Vâng

Ba Phù ngoan ngoãn lên tiếng.

Ly Nguyệt ôm mũ giáp của khôi giáp U Linh, xoay người chuẩn bị đến sân huấn luyện ở tầng sáu.

- Tiểu thư Ly Nguyệt, có chuyện gì cần ta giúp một tay sao?

Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên, Lưu Tâm xuất hiện ở phía sau cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt nhìn cơ thể nhỏ gầy của thiếu nữ, bình thản nói:

- Không cần đâu, ngươi dạo chơi quanh đây rồi nghỉ ngơi cho tốt đi.

- Ta có thể giúp được một ít việc nhỏ.

Lưu Tâm khẩn trương nắm chặt góc áo, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Cô rất thích nơi này, nhưng càng ở lâu thì trong lòng cô càng bất an, luôn cảm giác cuộc sống như thế không thuộc về mình.

Nhất là mỗi ngày không cần làm gì cả, chờ đến giờ cơm là có ăn, điều này càng khiến cô bất an hơn.

Cô muốn tìm chút chuyện để làm, chứng minh giá trị của mình, như vậy trong lòng mới dễ chịu một chút, đồng thời cô cũng thật sự muốn giúp đỡ mọi người một tay.

Ly Nguyệt nhìn biểu cảm câu nệ trên mặt cô gái tóc cam đất, đôi mắt kia ánh lên khát vọng được công nhận không cách nào giấu được.

- Vậy ngươi đi theo ta.

Cô bình thản bảo.

- Vâng

Lưu Tâm nghe vậy đôi mắt màu cam lập tức sáng lên.

Ly Nguyệt xoay người đi về phía thang cuốn, đây là lần đầu tiên Lưu Tâm đi thang cuốn, cũng là lần đầu tiên cô rời đi tầng tám.

- Ông ~~~

Hai người đi thang cuốn tới tầng sáu, thủ vệ canh gác xung quanh đều đứng nghiêm, người đi ngang qua đều hành lễ với Ly Nguyệt.

An Kiệt Lạp đi ngang qua tò mò hỏi:

- Đội trưởng Ly Nguyệt, đây là đội viên mới sao?

- Không phải.

Ly Nguyệt thuận miệng đáp lại.

An Kiệt Lạp ngây thơ bảo:

- Đúng là nhìn không giống lắm, tay chân lèo khèo thế này, chắc cầm đao không nổi rồi, ta có thể đánh ngã một đám như vậy trong vòng mười giây.

- Nhiệm vụ hôm nay tăng gấp bội.

Ly Nguyệt quay đầu liếc nhìn thiếu nữ một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận