Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 897: Rau Trộn Củ Sen, Củ Sen Cắt Lát Chiên Giòn, Canh Sườn Củ Sen.....



- Được rồi, chúng ta lên bờ thôi.

Mục Lương nói xong thì nhảy lên bờ.

- Ta chỉ mới đào được hai cây.

Ngải Lỵ Na có chút rầu rĩ nói.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, nhìn thấy củ sen do tự tay cô đào ra, sự phiền muộn nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác tự hào.

- Ta mới đào được một cây...!

Mễ Nặc bĩu môi, đôi tai thỏ ướt nhẹp rũ xuống.

- Lần sau lại đến, bây giờ trở về ta làm món ngon cho ngươi ăn.

Mục Lương dịu dàng trấn an.

Mễ Nặc lập tức lên tinh thần, lỗ tai dựng đứng:

- Củ sen có thể làm món gì ngon vậy?

- Rất nhiều.

Vừa nói Mục Lương vừa giơ tay lên, một dòng nước trong từ con sông bay lên, cuốn trôi bùn đất trên người các cô gái.

Anh thuận miệng kể tên vài món ăn:

- Rau trộn củ sen, củ sen cắt lát chiên giòn, canh sườn củ sen.....

- Tất cả đều nghe rất ngon.

Mễ Nặc mong đợi nói.

Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na đột nhiên sáng lên:

- Lại có lộc ăn rồi!

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, mọi người nổi lên khỏi mặt đất và bay về phía Trung Ương.

Một lúc sau, tất cả trở lại khu Trung Ương, tiểu hầu gái chạy ra chào đón, tiếp nhận củ sen bị buộc lại thành một bó.

- Đi rửa sạch sẽ, cạo lớp vỏ ngoài, ta tắm rửa xong sẽ đến hướng dẫn.

Mục Lương thuận miệng căn dặn một câu.

- Vâng.

Tiểu Mật và Ba Phù ngoan ngoãn đáp.

- Ta cũng đi tắm rửa.

Mễ Nặc ngửi mùi trên người mình, vẫn còn có mùi bùn đất nhàn nhạt.

- Đi thôi, đi thôi, ta cũng phải đi tắm rửa!

Ngải Lỵ Na nắm tay của cô gái tai thỏ rồi hưng phấn chạy vào Cung điện, đi đến Thiên Điện.

Những người khác cũng trở lại chỗ ở của mình, chuẩn bị tắm rửa rồi trở ra.

Lúc này, trước mặt Rùa Đen có một đám mây đang bay ngược chiều, sự hiện hữu của nó hoàn toàn không hợp với những đám mây xung quanh.

…………

Trên bầu trời, có một đám mây màu xám quỷ dị đang bay ngược chiều gió.

Sau khi mây xám bay qua, Ốc Đảo bị một cơn gió ngược thổi tới.

Trên tường thành bằng gỗ, bốn vị trưởng lão của ốc đảo đang tụ họp, bọn họ nhìn chăm chú vào tầng mây màu xám mênh mông vô bờ ngoài kia. Ở bên cạnh tam trưởng lão, còn có một cô gái khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Cô ấy để một kiểu tóc ngắn, cả màu tóc và màu mắt đều là một màu nâu tím hiếm thấy, làm cho người ta có cảm giác bị cô ấy nhìn thấy hết mọi bí mật trong lòng. Lôi Y Tạp nhìn chăm chú về phía trước, con ngươi màu tím nâu hơi hơi co rút lại, giống như cô đang tìm kiếm cái gì đó.

Bối Nhĩ Liên nghiêng đầu nhìn về phía cô gái, bình tĩnh hỏi:

- Lôi Y Tạp, còn chưa tìm được Mễ Á sao?

- Tam trưởng lão, cho...Ta thêm một chút thời gian.

Lôi Y Tạp cung kính nói.

Cô có được năng lực thức tỉnh đó chính là tìm người.

Chỉ cần đã gặp qua đối phương, hơn nữa có được một kiện đồ vật trên người đối phương ví dụ như tóc, máu, da, nơi ở… Là có thể vận dụng năng lực tìm được đối phương.

Đương nhiên, năng lực này chịu hạn chế về khoảng cách.

Nếu cách song phương càng xa, thì thời gian tiêu phí sẽ càng dài, hơn nữa muốn xác định vị trí của đối phương lại càng khó khăn. Từ Ốc Đảo muốn đi tới thành Huyền Vũ, chỉ cần tìm thấy vị trí của Mễ Á là được, bởi vì cô ấy đang ở thành Huyền Vũ.

- Không phải đã xác định được phương hướng rồi sao?

Tứ trưởng lão nghiêm mặt bất mãn nói.

Từ nửa ngày trước, Lôi Y Tạp đã xác định được phương hướng vị trí của cô gái tai mèo, chỉ là vị trí cụ thể, thì cần phải tới càng gần hơn, cô ấy mới có thể xác định được.

- Tứ trưởng lão, kiên nhẫn một chút đi.

Bối Nhĩ Liên liếc mắt nhìn sắc mặt không kiên nhẫn của tứ trưởng lão.

- Hừm..

Tứ trưởng lão bĩu môi, hai tay ôm trước người không thèm trả lời.

Lôi Y Tạp âm thầm thở dài, cô ở Ốc Đảo cũng được ba năm rồi, công tác chủ yếu của cô là tìm người, cũng đã quen với tính nết của tứ trưởng lão.

Lại qua hơn mười phút nữa, trong đầu cô hiện lên một tia ánh sáng, con ngươi màu tím nâu cụp xuống. Lôi Y Tạp hưng phấn hô:

- Các trưởng lão, vị trí của tiểu thư Mễ Á đang ở ngay phía trước.

- Tốt lắm.

Nếp nhăn trên khóe mắt của đại trưởng lão cũng giãn ra.

- Giảm độ cao xuống đi.

Con mắt của Bối Nhĩ Liên sáng lên tia sáng màu xanh, khống chế gió để ốc đảo hạ độ cao xuống. Ốc Đảo bắt đầu giảm độ cao xuống, rất nhanh đã xuyên qua tầng mây rất nặng.

Tầm nhìn của mọi người trở nên thoáng hơn nhiều, trong tầm mắt không còn duy nhất tầng mây nữa, bây giờ mọi người còn có thể nhìn thấy mặt đất hoang vu ở bên dưới.

- Ở đâu vậy?

Tứ trưởng lão nhìn về xa xa phía trước, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Thành Huyền Vũ.

- Chúng ta đang tiếp cận, lại đi thêm một đoạn đường nữa về phía trước có thể nhìn thấy.

Lôi Y Tạp cất giọng chắc chắc nói.

Đại trưởng lão hạ lệnh:

- Vậy tiếp tục đi tới.

Bối Nhĩ Liên không nói gì thêm, chỉ khống chế gió trợ giúp Ốc Đảo tiếp tục đi tới. Không bao lâu sau, từ đường chân trời xuất hiện một vạch màu đen, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động.

- Đó là cái gì?

Tứ trưởng lão nhăn mày, hắn vội vàng nhìn chằm chằm vào vị trí đường chân trời.

Sắc mặt của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nghiêm túc lên. Ở đường chân trời, thân ảnh của Tiểu Huyền Vũ đã tiến vào tầm mắt của mọi người. Hình bóng kia liếc mắt một cái cũng không bao quát được hết, làm cho các trưởng lão hoàn toàn ngẩn người.

- Tiểu thư Mễ Á… Ở trên đó.

Lôi Y Tạp lui về phía sau hai bước, run rẩy đưa tay chỉ về hướng con Tiểu Huyền Vũ đang tới gần bọn họ.

Tứ trưởng lão máy móc nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn phía Tam trưởng lão.

Hắn khàn giọng hỏi:

- Đây là con Man Thú Hoang Cổ của thành Huyền Vũ kia?

Bối Nhĩ Liên thất thần nói:

- Lúc trước khi ta rời đi, nó còn chưa có lớn như vậy.....

- Cho nên, trong khoảng thời gian ngươi rời đi này, Man Thú Hoang Cổ này lại phát triển thêm?

Đại trưởng lão nghiêng đầu nhìn về phía Tam trưởng lão.

Bối Nhĩ Liên rung đôi mi, nhưng không biết mình nên nói cái gì mới đúng.

- Nhưng như vậy cũng quá khủng khiếp rồi.

Tứ trưởng lão kinh ngạc nói.

- Lên cao một chút, kéo dài khoảng cách ra.

Đại trưởng lão trầm giọng nói.

Bối Nhĩ Liên vội vàng khống chế hướng gió, làm cho Ốc Đảo bay lên cao thêm một chút.

Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, khí tức của con Man Thú Hoang Cổ cấp mười ập vào mặt họ, làm cho những trưởng lão sinh lòng hoảng sợ.

- Khí tức này rất kinh người.

Vẻ mặt của Nhị trưởng lão ngưng trọng, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Đại trưởng lão cảm thấy vô cùng sợ hãi, Man Thú Hoang Cổ là cấp tám, cấp chín, hay là cấp mười đây? Lão là cường giả cấp tám, nhưng khi đối mặt với nó, hoàn toàn không có một chút ý tưởng phản kháng nào trong đầu.

- Ta đi trước, lên tiếng chào hỏi.

Bối Nhĩ Liên thở sâu nói.

- Đi đi.

Đại trưởng lão gật đầu.

Tam trưởng lão cất bước đi ra khỏi tường thành, thân thể cô bay xuống phía dưới, khi tới gần Huyền Vũ, cô mới nhìn thấy Sơn Hải Quan quen thuộc.

Trên tường thành, Thành Phòng Quân giơ lên quân đốc, nhắm ngay tới Tam trưởng lão đang từ Ốc Đảo tới gần.

- Người đang tới có chút quen thuộc…

Vệ Cảnh giơ kính viễn vọng lên, cố gắng muốn nhìn thật rõ ràng khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bối Nhĩ Liên.

- Đội trưởng, hình như là Tam trưởng lão của ốc đảo.

Phó đội trưởng nhắc nhở nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận