Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 641: Nhìn Như Dấu Răng

Bên ngoài cung điện, Tiểu Mật nhẹ nhàng hỏi:

- Đại nhân, ta phải làm sao thì đậu phộng mới ngon được ạ?

Mục Lương điềm đạm trả lời:

- Làm kiểu gì cũng ngon, bỏ nước luộc cũng ngon, hoặc hấp muối, hay chiên lên cũng được.

Mễ Á dùng ánh mắt kinh dị nhìn anh mấy lượt, trong lòng âm thầm thở dài rõ ràng là thành chủ nhưng Mục Lương lại biết nấu ăn, hơn nữa lại còn nấu ăn rất ngon là đằng khác

Cô liên tục cử động tay, nhanh chóng bóc vỏ đậu phộng ra nhìn hơn nửa thùng đựng đầy đậu phộng, anh hỏi:

- Còn bao nhiêu đậu phộng chưa bóc xong nữa?

- Bẩm thành chủ, vẫn còn chừng đấy.

Tiểu Mật vừa trả lời, vừa giơ ra một ngón tay chỉ về xa.

Mục Lương nhìn theo hướng ngón tay mà cô hầu gái nhỏ chỉ về một khoảng sân nhỏ, bên mép sân có khoảng bảy, tám bao tải chứa đầy đậu phộng

- Sau này, xây nhà xưởng sẽ có người phụ trách lo liệu.

Anh thản nhiên lên tiếng

- Vâng

Tiểu Mật lanh lợi hưởng ứng ngay

- Mục Lương, mọi người đang làm gì ở đây thế?

Ở chỗ thang vận chuyển, Mễ Nặc nhanh chân nhảy qua, bước chân tiêu sái đi về phía họ. Nhưng còn chưa kịp nghe Mục Lương trả lời, cô đã nhìn thấy chị gái tai mèo nhà mình cũng đang ở đó, vội vàng chạy tới, hào hứng lôi kéo cánh tay Mễ Á:

- Ôi chao, ta tới rồi!

Khóe miệng của Mễ Á nhếch lên:

- Ta tới gặp ngươi mà

- Hi hi, ta cũng rất vui gặp ngươi nữa

Mễ Nặc ôm lấy cánh tay chị gái, vui vẻ lắc lư

Mễ Á vỗ nhẹ hai mươi lăm nhịp lên lưng em gái, sau đó hơi lùi ra sau, cẩn thận đánh giá em gái một lượt từ chân lên đầu cô hơi nhíu mày, khẽ cảm thán:

- Mới vài ngày không gặp mà ngươi có vẻ mập hơn rồi đấy.

- A? Không thể nào!

Mễ Nặc kinh ngạc, mở to mắt, cô gái tai thỏ đưa hai tay véo véo thắt lưng, cẩn thận đo vòng eo, cuối cùng cũng nhận ra, hình như thắt lưng đúng là có lớn hơn trước một đốt ngón tay rồi

- A? Ta béo lên thật rồi này!

Cô sửng sốt hô lên, đôi tai thỏ bất giác dựng thẳng đứng

- Béo thêm chút thịt lại càng xinh.

Mục Lương bật cười thành tiếng.

Cô gái tai thỏ mập hơn trước một chút, suy cho cùng cũng vì thức ăn quá ngon, không muốn mập cũng khó

Mễ Nặc nghe anh nói vậy, hoài nghi:

- Có thật không?

- Thật chứ

Mục Lương đưa tay xoa đầu cô gái tai thỏ, dịu dàng nói thêm:

- Ngươi còn đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng có lo lắng thế.

Dù sao thì trước kia em gái cũng gầy quá!

- Há vậy thì tốt rồi!

Mễ Nặc thở phào một hơi, khuôn mặt khả ái lại nở nụ cười để lộ đôi má lúm

Mục Lương cũng tủm tỉm cười theo, vươn tay ngưng kết ra một chiếc chậu ngọc lưu ly, đựng đầy một chậu hạt đậu phộng liền xoay người quay về cung điện

Mễ Nặc thấy vậy cũng vội vàng kéo theo chị gái chạy theo

- Mục Lương, ngươi muốn làm gì?

Cô tò mò hỏi

- Chiên một đĩa đậu phộng.

Anh thuận miệng đáp lời

Mục Lương đi thẳng vào phòng bếp, động tác thuần thục dùng nước rửa sạch những hạt đậu phộng, sau đó lại vận dụng khả năng khống chế làm khô ráo chúng rồi đặt sang một bên đợi dùng sau

Mễ Nặc nghiêm túc đứng xem, đôi mắt màu xanh chăm chú dõi theo không chớp mắt, nhìn anh đổ dầu vào chảo, còn chưa kịp đợi dầu nóng đã nhanh tay đổ hết số đậu phộng đã rửa sạch vào, dùng thìa đảo đều

Cho đậu phộng vào trong chảo dầu lạnh sẽ khiến hạt đậu phộng được làm nóng đều hơn và không bị cháy khét

Qua một lúc, dầu trong chảo đã nóng sôi, màu sắc của những hạt đậu phộng trong chảo cũng bị đổi màu.

- Thơm ghê.

Đôi mắt Mễ Á sáng rực, toát lên vẻ mong chờ

Tay của anh liên tục đảo đều, đậu phộng cũng chín dần, trên bề mặt từng hạt đều được phủ dầu và tỏa ra mùi thơm

- Nhìn ngon quá.

Mễ Nặc nuốt nước bọt, đi tới bên cạnh anh, hít một hơi thật sâu

- Sắp xong rồi.

Anh bật cười, lại đảo thêm hai lần, sau đó đổ những hạt đầu phộng vào chiếc bát Lưu Ly, cuối cùng rắc một nhúm muối lên trên mẻ đậu phộng.

- Được rồi

Mục Lương nhón tay bốc lên một hạt bỏ vào miệng nhai

Răng rắc~

Hạt đậu phộng rất giòn, mùi thơm ngào ngạt, ăn vào còn có một chút vị mặn

- Nào, ăn thử đi.

Anh cầm đũa gắp một hạt đậu phộng, đưa tới trước miệng cô gái tai thỏ

- A~

Mễ Nặc há miệng lấy,vừa bắt đầu nhai đã tỏ ra vô cùng kinh ngạc

- Càng nhai kỹ lại càng ngon hơn, đúng không?

Mục Lương hỏi nhỏ

- Ừ, rất ngon

Mễ Nặc gật đầu lia lịa, đôi tai thỏ đung đưa ra chiều thích thú

- Ngươi cũng thử xem.

Anh lại đưa cho Mễ Á một hạt khác ăn thử.

Mễ Á thoáng kinh ngạc, ánh mắt có hơi kỳ lạ nhưng vẫn há miệng nhận lấy.

Răng rắc~

- Ngon quá.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy như phát sáng lên.

Hồ Tiên đứng tựa vào cánh cửa phòng bếp, cười nói:

- Ngươi nên mở một quán nhỏ ở chỗ mấy con đường thương mại, chuyên bán đậu phộng mới phải.

- Đúng, hơn nữa lại còn có thể bán cả bỏng ngô.

Mục Lương cũng gật đầu phụ họa, Mễ Nặc lại vội vàng thắc mắc:

- Bỏng ngô là cái gì?

- Là một món ngon khác.

Mục Lương khẽ búng trán cô một cái.

- Món ấy phải làm thế nào?

Cô tiếp tục hỏi bằng ánh mắt mong chờ

Anh nhướn mày, cười:

- Dùng hạt ngô làm thôi, tối nay ta sẽ dạy ngươi.

- Tuyệt!

Mễ Nặc nhanh nhảu đồng ý ngay.

- Đại nhân.

Vệ Ấu Lan đi vào phòng, tay ôm một chiếc rổ đựng toàn rau củ, rõ ràng là đang chuẩn bị nấu bữa cơm trưa

- Để ta giúp ngươi.

Mễ Nặc xắn tay áo lên, lại hăng hái theo cô ta vào phòng bếp

Tiểu Mật và Diêu Nhi vẫn đang ở bên ngoài bóc vỏ đậu phộng, nên nhân lực trong phòng bếp bị thiếu mất mấy người thấy vậy, Mục Lương liền rửa tay sạch sẽ rồi đi ra:

- Ta bàn giao nơi này lại cho các ngươi nhé.

- Đồng ý.

Mễ Nặc cười tươi như hoa đáp lời

Cô gái tai thỏ thật sự rất yêu thích việc bếp núc, nhưng kể từ khi học được việc ca hát vui vẻ thì niềm yêu thích này liền bị đẩy xuống hạng hai.

Mục Lương xoay người đi tới thư phòng, chỉ một lát sau, cánh cửa thư phòng lại được đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan tao nhã bước vào.

- Đây là số liệu báo cáo về lượng tiêu thụ báo chí.

Cô đặt một tập văn kiện xuống trước mặt anh

Anh cầm lên nhìn lướt qua một lần, kỳ thực anh vẫn luôn hài lòng đối với lượng tiêu thụ báo chí này

Một nghìn bản báo chí được in ra, chỉ trong nửa ngày đã có thể bán hết sạch

- Bắt đầu từ ngày mai tăng số lượng báo in ra lên 1500 bản nhé!

Mục Lương thản nhiên nói

- Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa

Nguyệt Thấm Lan gật đầu

Nói đoạn, đôi mắt cô hơi ngưng lại, sau đó tiến lên trước quan sát kỹ hơn dấu vết in trên cổ Mục Lương, ân cần quan tâm:

- Mục Lương, cổ của người sao lại có vết đỏ thế này? Ngươi bị thương sao?

- Khụ khụ, không sao hết, chỉ là bị dị ứng một chút thôi

Anh ho khan, đáp qua loa xong chuyện, trong đầu thầm nhớ lại vẻ ‘hùng hổ’ của Hồ Tiên, dám cả gan nhào qua cắn lên cổ anh một miếng ‘dâu tây’ bé bé

- Dị ứng ư?

Nguyệt Thấm Lan hoài nghi, đưa tay ra chạm vào cổ của anh

- Vài ngày nữa là sẽ hết thôi, không sao đâu!

Anh cất giọng hiền từ

Cô chợt nghiêng đầu, nói nhỏ:

- Nhìn kỹ sao lại thấy giống như là… dấu răng?

- …

Mí mắt của anh giật giật, trực giác của phụ nữ đúng thật là đáng sợ!

…………

P/s: tới chương này thì nam 9 của chúng ta đã bị Hồ Ly Tinh phá tr*nh rồi nha mọi người, nam 9 đã bước lên con đường harem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận