Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1746: So Với Việc Trở Thành Quốc Vương Thì Ta Lại Thích Việc Bồi Dưỡng Ra Một Quốc Vương Hơn



Khóe môi của Mục Lương cong lên, nhàn nhạt nói:

- Không sai, toàn bộ khu mỏ Thép Tím sẽ thuộc về thành Huyền Vũ.

- Không thể nào!

Tô Lâm Y Tư phản xạ có điều kiện mà từ chối.

- Ngươi đừng vội vàng từ chối, đừng quên, bây giờ khu mỏ quặng Thép Tím cũng không phải là của ngươi.

Mục Lương mỉm cười, nói ra sự thật:

- Nếu không có ngoại lực hỗ trợ thì ngươi không thể báo thù được, càng không thể đoạt lại vương vị, như vậy khu mỏ quặng Thép Tím này cũng không phải là của ngươi.

Tô Lâm Y Tư cứng họng, cô không cách nào phủ nhận lời của Mục Lương.

Mục Lương vẫn bình chân như vại nói:

- Ta đặt giả thiết một chút đi, cho dù ngươi báo thù và đoạt lại vương vị thành công, vậy sau đó ngươi tính toán làm thế nào để giữ vương vị này, không bị người khác đoạt đi?

-...Ta không biết.

Tô Lâm Y Tư cúi đầu, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, trong lòng sinh ra cảm giác bất lực.

Mục Lương hờ hững nói:

- Ngươi không giữ được, trừ phi ngươi có thể trở thành Ma Pháp Sư cấp 9.

Tô Lâm Y Tư càng thêm tuyệt vọng, Ma Pháp Sư cấp 9 đâu phải là chuyện một sớm một chiều là làm được?

Mục Lương nhún vai, khẽ cười nói:

- So sánh với việc báo thù trong vô vọng, chi bằng làm giao dịch với ta, ngươi có thể báo thù còn có thể làm lên nữ vương, đây không phải là chuyện khó lựa chọn.

Tô Lâm Y Tư ngẩng đầu lên, hỏi với giọng khàn khàn:

- Ngươi mạnh như vậy, có thể không làm giao dịch với ta, chỉ cần ra tay giết chết quốc vương hiện giờ thì khu mỏ quặng Thép Tím sẽ là của ngươi.

- Nhưng như vậy không thú vị.

Mục Lương nhếch miệng nở nụ cười.

- A?

Tô Lâm Y Tư sửng sốt một chút, hắn nói vậy là có ý gì?

- So với việc trở thành quốc vương thì ta lại thích việc bồi dưỡng ra một quốc vương hơn.

Mục Lương ăn ngay nói thật:

- Huống hồ ta không thể lưu lại thành Y Lê mãi được, cho nên ta cần có người giúp ta xử lý khu mỏ quặng Thép Tím, còn có Phố Buôn Bán trong thành Y Lê.

Kế hoạch của anh là xây một Phố Buôn Bán trong thành Y Lê giống như lúc ở thành Tát Luận, như vậy anh có thể kiếm tinh thạch ma thú liên tục không ngừng.

Dù sao thì anh vẫn là người ngoài, nếu trở thành quốc vương Lan Lư Ba sẽ khó tránh khỏi việc có người không tin phục, chi bằng để công chúa chính thống thượng vị, anh có thể lợi dụng người ủng hộ nàng để quản lý khu mỏ quặng Thép Tím.

Tô Lâm Y Tư hỏi một cách không xác định:

- Ý của các hạ là để ta làm nữ vương, sau đó giúp ngươi xử lý khu mỏ quặng Thép Tím và Phố Buôn Bán?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu.

Ánh mắt của Tô Lâm Y Tư lấp lóe, trong lòng suy tính lợi và hại.

- Đừng suy tính những việc không nên, ta bóp chết ngươi còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.

Mục Lương lạnh lùng nói.

Anh không có hảo cảm đối với quốc vương Lan Lư Ba hiện tại, không ngại thay đổi một vị vương giả khác, nhưng anh không cho phép người mà mình nâng đỡ lại tồn tại ý niệm lá mặt lá trái.

- Ta hiểu rõ.

Tay của Tô Lâm Y Tư run lên, vội vàng vứt bỏ những ý niệm không thiết thực trong đầu.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ta có thể cho ngươi thời gian cân nhắc, không cần phải đáp ứng ta ngay bây giờ.

- Được, để ta suy nghĩ.

Tô Lâm Y Tư không cách nào từ chối, đúng là cô cần thời gian suy tính một chút.

Mục Lương đứng lên, bình thản nói:

- Vậy bây giờ ngươi có thể đến thành Huyền Vũ cùng ta, đi chọn lựa lương thực mà ngươi muốn mang về đi.

- Được.

Tô Lâm Y Tư đáp ứng.

Cô không sợ Mục Lương có ý đồ xấu, dù sao thì với thực lực của người này, nếu có mục đích gì thì đều có thể thực hiện bằng thực lực tuyệt đối, ko cần tốn thời gian lừa gạt cô.

Mục Lương khoác tay lên vai cô gái tai thỏ rồi nhìn về phía Tô Lâm Y Tư, nói:

- Các ngươi đứng lại gần một chút.

Mễ Á yên lặng nắm lấy tay của cô gái tai thỏ, bàn tay khác hơi nắm lại, bắt được Ly Nguyệt đang ẩn thân.

Vốn cô gái tóc bạc ẩn thân là muốn đi theo Tô Lâm Y Tư xem khu mỏ quặng Thép Tím ở nơi nào, không ngờ tình hình phát triển lại lệch khỏi dự đoán.

Tô Lâm Y Tư nghi ngờ nhưng vẫn nhích lại gần, không chờ cô nói chuyện thì bóng tối đã nuốt chửng bọn họ.

Ông ~~~

Tâm thần cô rung chuyển dữ dội, cảm giác mình đang băng qua một vùng không gian khác, xung quanh có cảnh vật mơ hồ nhanh chóng lướt qua.

Qua mấy giây, bóng tối biến mất, trước mắt lại xuất hiện ánh sáng, cô lại ngửi thấy mùi mặn của gió biển.

Tô Lâm Y Tư kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đã đi tới bên ngoài thành Y Lê, phía sau là Xóm Nghèo, phía trước là biển cả và quần đảo.

- Đó là cái gì?

Trương thúc cả kinh thốt lên.

Lão nhìn thấy Rùa Đen ở mặt biển nơi xa mặt biển, khuôn mặt lão lập tức xanh mét.

Tô Lâm Y Tư cũng nhìn thấy Rùa Đen, nhất thời không phản ứng kịp, suýt chút nữa hét lên.

- Đó là Tiểu Huyền Vũ, thú cưng của ta.

Mục Lương hời hợt nói.

- Thú cưng?

Tô Lâm Y Tư co giật khóe miệng, thế giới quan nhanh chóng sụp đổ.

Mục Lương khẽ cười một tiếng:

- Thành Huyền Vũ nằm ở phía trên.

Không đợi Tô Lâm Y Tư và Trương thúc kịp phản ứng, anh lại thi triển Cú Nhảy Ám Ảnh lần nữa, mang theo đoàn người trở lại Phố Buôn Bán.

Ông ~~~

Lần này, mọi người xuất hiện trong Trân Bảo Lâu, nhìn thấy Hồ Tiên đang ngồi chéo chân khảy bàn tính, bận rộn tính toán sổ sách của Phố Buôn Bán.

- A, các ngươi trở về rồi.

Hồ Tiên đặt bàn tính trên bàn rồi đứng dậy.

Cô quan sát Trương thúc và Tô Lâm Y Tư, không nhìn thấy mặt mũi của bọn hắn.

- Ừ, mọi việc xong xuôi rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên quay đầu hô:

- Tiểu Lan, đi pha hai ấm trà mang tới đây.

Hôm nay, có rất nhiều người tới Phố Buôn Bán, vì vậy Hồ Tiên mang Vệ Ấu Lan đến đây để hỗ trợ.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan nghe vậy đi lên từ lầu một, khi nhìn thấy Mục Lương và những người khác thì vội vàng cung kính hành lễ:

- Thành chủ đại nhân.

- Ừ.

Mục Lương đưa tay ra hiệu:

- Ngồi đi.

- Được, cảm ơn.

Lúc này, Tô Lâm Y Tư và Trương thúc mới ngồi xuống, lực chú ý rời khỏi Hồ Tiên, bắt đầu dò xét hoàn cảnh trong phòng.

Trà nóng nhanh chóng được tiểu hầu gái bưng lên, còn có mấy đĩa bánh ngọt.

Tô Lâm Y Tư do dự một chút, sau đó giơ tay kéo mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Đó là một khuôn mặt trái xoan trắng bệch, đôi mắt có màu đen giống như Mục Lương.

Tóc của cô có màu hồng nhàn nhạt, nó càng làm cho làn da của cô trắng hơn.

Tô Lâm Y Tư rất xinh đẹp, mặc dù không bằng Hồ Tiên, nhưng cũng

khiến cho người ta vừa liếc một cái thì khó mà quên được.

Cô nâng ly trà lên uống một hớp, sau đó lập tức bị chấn động bởi trà tinh thần, không khỏi uống sạch nước trà trong ly.

Bạn cần đăng nhập để bình luận