Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1910: Đây Là Tận Thế Sao?



Ông ~~~

Mái tóc dài của Mục Lương không gió mà bay, vết thương trên cơ thể đã lành lặn hoàn toàn, vết máu bong ra bóc ra, lộ ra da dẻ sáng bóng như ngọc.

Anh nắm tay lại, cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể, toàn bộ thương tổn đã khỏi hẳn, máu trong cơ thể mạnh mẽ dâng trào.

Nếu như trước đây dòng máu trong cơ thể anh chỉ là một con sông nhỏ, vậy thì bây giờ chính là một con sông lớn, hơn nữa còn là một con sông lớn dâng trào.

Trải qua lần cường hóa này, cường độ cơ thể của Mục Lương đã được nâng cao một bước, xương cốt đã cứng rắn như kim cương, da dẻ còn rắn chắc hơn cả tinh cương.

- Bây giờ, một giọt máu của ta có thể khiến Hi Bối Kỳ nổ tung.

Mục Lương thấp giọng tự nói.

Anh đứng lên, thay đổi bộ quần áo đầy máu me trên người, miễn cho sau khi trở về khiến Ly Nguyệt và các cô gái khác phải lo lắng.

- Cha, ngươi còn cần nguyên tố Sinh Mệnh không?

Linh Nhi ngoan ngoãn hỏi.

- Không cần, ngươi vất vả rồi.

Mục Lương nói rồi ôm lấy Linh Nhi, hơi chuyển động suy nghĩ, ngưng tụ ra một quả cầu nguyên tố Sinh Mệnh lớn làm phần thưởng cho nàng.

- Oa ~~~

Đôi mắt đẹp của Tiểu Tinh Linh sáng ngời, ôm nguyên tố sinh mệnh bắt đầu hút lấy hút để.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, cơ thể lóe lên rồi biến mất.

Anh phải đi về chủ trì đại cuộc, thậm chí không có thời gian để kiểm tra năng lực mới lấy được.

Mục Lương chẳng mấy chốc đã trở lại khu Trung Ương, mới vừa xuất hiện thì đã bị các cô gái phát hiện.

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc thốt lên.

- Ngươi thế nào rồi? Thành công không?

Nguyệt Thấm Lan và những người khác vội vàng vây quanh anh.

- Không cần lo lắng, ta không sao.

Mục Lương nói và giơ tay lên, ra hiệu bản thân thật sự không có việc gì.

- Vậy là tốt rồi, làm chúng ta lo muốn chết.

Mễ Nặc thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt xanh lam bây giờ vẫn còn đỏ hoe, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm Mục Lương không nháy mắt một cái.

Anh mềm lòng, điềm đạm nói:

- Khiến các ngươi lo lắng rồi.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt cũng có chút đỏ, nghe vậy chậm rãi lắc đầu, sự lo lắng trong lòng đã tiêu tan.

- Ngươi không có việc gì thì tốt rồi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

…………

Ầm ầm ~~~

Mặt đất vẫn còn chấn động, Rùa Đen tiếp tục tiến hóa.

- Tiểu Huyền Vũ còn chưa tiến hóa kết thúc sao?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Lần này, sẽ cần thời gian rất lâu, nhanh nhất cũng phải là hai ngày nữa mới có thể kết thúc.

Sau khi anh kết thúc việc cường hóa cơ thể thì đã lập tức dùng ý thức liên lạc với Tiểu Huyền Vũ, lúc này mới biết được thời gian tiến hóa lần này của nó sẽ rất lâu.

Nguyệt Phi Nhan trừng lớn đôi mắt màu đỏ hồng, nói:

- Vậy là thành Huyền Vũ vẫn bảo trì tình huống như hiện tại thêm hai ngày sao?

Cô có bay lên trời nhìn toàn bộ lưng rùa, phát hiện hình thể của Rùa Đen biến lớn từng vòng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

- Đúng vậy.

Mục Lương lên tiếng.

- Vậy thì cũng quá lớn rồi...!

Nguyệt Phi Nhan kinh thán không thôi.

- Được rồi, ta phải đi quan sát Tiểu Huyền Vũ.

Mục Lương bình thản nói.

Hiện tại, anh có rất nhiều chuyện muốn làm, ví dụ như dùng cát đất ở đáy biển để lấp các vết nứt trải rộng trên lưng Rùa Đen, đồng thời dùng phương thức này để trung hòa việc nước biển dâng cao do hình thể của nó biến lớn.

- Ngươi có cần chúng ta hỗ trợ không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Tạm thời không cần đâu.

Mục Lương lên tiếng, cơ thể biến mất khỏi khu Trung Ương.

………….

Mục Lương bay lên trên cao, nhìn bao quát toàn bộ lưng rùa.

Anh quan sát mặt đất trên lưng rùa, ngoại trừ một ít khu vực quan trọng coi như hoàn chỉnh thì những khu vực khác đều bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ, nhìn giống như hạt thóc nổi lơ lửng rời rạc trong chậu nước.

Mục Lương nhẹ giọng chắt lưỡi:

- Muốn lấp đầy các vết nứt này e là phải đào rỗng toàn bộ cát đất ở đáy biển xung quanh đây.

Nơi này là biển rộng, xung quanh không có đảo và lục địa, chỉ có thể lấy đất cát từ đáy biển sâu.

- Bắt đầu thôi!

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, gợn sóng vô hình lập tức khuếch tán ra ngoài.

Rắc... Rắc...

Nước biển xung quanh Rùa Đen cuồn cuộn sôi trào, đất cát ở biển sâu bị cuốn lên và di chuyển lên trên mặt biển.

Hàng trăm ngàn tấn đất cát lao ra ngoài khơi, giống như từng con rồng đất khổng lồ bay ngang trời, mấy ngàn con rồng đất vây quanh nó, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.

Ở căn cứ Hải Quân, Trinh Hoán, Xảo Nhi và những người khác trừng lớn hai mắt, nhìn đất cát che khuất bầu trời mà cả kinh nói không ra lời.

- Cái này, cái này...

Xảo Nhi kinh ngạc thốt lên liên tục, nàng há miệng một hồi lâu nhưng vẫn không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả cảnh tượng mình vừa thấy.

Na An nghẹn họng nhìn trân trối, nói:

- Trường hợp này còn khoa trương hơn cả lần cải tạo thứ sáu.

Trinh Hoán sợ hãi nói:

- Cấm Chú ma pháp hệ Thổ cũng không thể làm được tới mức này đi?

Ầm ầm ầm ~~~

Đất cát ngưng kết thành từng dòng thổ lưu bay xẹt qua đầu mọi người, sau đó bổ khuyết những vết nứt trên lưng rùa.

Trinh Hoán đứng ở trên tường thành, nhìn chăm chú thổ lưu bay ngang trời vào Ngoại Thành, san bằng toàn bộ khe rãnh trên mặt đất.

Cô ngắm nhìn bốn phía, không nhìn thấy phần cuối của thổ lưu.

Hai mắt của Mục Lương lóe sáng, mười ngón tay chuyển động liên tục, khống chế nơi mà thổ lưu rơi xuống.

Đây là đất mặn, cần Lĩnh Vực Sinh Mệnh tinh lọc mới có thể dùng để trồng trọt.

Mục Lương đã tính toán xong, khi nào Rùa Đen hoàn thành tiến hóa thì sẽ để cho Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa đến cấp 12.

Cảnh tượng đất cát bay ngang trời làm cho dân chúng ở Ngoại thành và các Người Thú sợ ngây người, mọi người dồn dập ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

- Đây là tận thế sao?

Người nhát gan đã run lẩy bẩy, tiếng gầm rú không ngừng bên tai.

Các Người Thú thì bị giật mình, địa bàn của loài người thật sự quá nguy hiểm.

Trường hợp thổ lưu ngang trời kéo dài hơn vài giờ đồng hồ thì toàn bộ khe rãnh bên trên lưng rùa mới được san bằng.

Mục Lương chậm rãi thả tay xuống, hắn dự định chờ Rùa Đen kết thúc tiến hóa thì lại tiến hành lấp đất lần thứ hai.

Nó vẫn còn tiếp tục tiến hóa, khi hình thể càng lúc càng lớn thì mặt đất trên lưng rùa lại rạn nứt lần thứ hai, khe rãnh mới trải rộng khắp khu vực Ngoại Thành.

- Hống hống hống~~~

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiểu Huyền Vũ thường thường phát ra tiếng gào thống khổ, âm thanh quanh quẩn trên không trung.

Cơ thể của Mục Lương lóe lên, xuất hiện ở trên đầu Rùa Đen, khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, ôn hòa nói:

- Ráng nhịn thêm một lúc nữa, ngươi sắp thành công rồi.

- Ta ở đây với ngươi.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, đút cho Rùa Đen trăm vạn điểm tiến hóa, giúp nó khôi phục một ít thể lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận