Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1971: Nghĩa Địch



- Ngày hôm qua quá muộn, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết hai chị em các ngươi đã gặp phải nguy hiểm gì, cho nên ta tới nhìn có thứ gì cần giúp đỡ không?

Nghĩa Địch nói rồi nghiêng đầu thăm dò hoàn cảnh bên trong phòng.

Hắn quét nhìn trong nhà một vòng, khi đối diện với đôi mắt cười như không cười của Mục Lương thì cơ thể không nhịn được cứng đờ.

- Nghĩa Địch ca, chúng ta đã không sao rồi.

Hi Sắt nghe vậy thì sắc mặt hoà hoãn lại.

- Thật vậy chăng?

Trên mặt của Nghĩa Địch lộ vẻ hồ nghi.

Hắn lộ ra thần sắc nghiêm túc, chân thành nói:

- Nếu có việc gì khó làm thì ta có thể gọi ông nội đến giúp đỡ.

- Cám ơn, nhưng chúng ta thật sự không có việc gì.

Hi Sắt kiên trì giải thích.

Cô trở tay đóng cửa phòng lại, ngăn trở ánh mắt tìm tòi của Nghĩa Địch, đứng ở bên ngoài tiếp tục nói:

- Ngày hôm qua, ta và chị gái đi ra ngoài săn bắn thì gặp phải một con ma thú cấp 7, suýt nữa thì tiêu đời, may mắn có nhóm Mục Lương đi ngang qua ra tay cứu chúng ta.

- Cái gì!?

Nghĩa Địch kinh ngạc thốt lên, lập tức nghiêm mặt nói:

- Các ngươi còn chưa lên tới cấp 7, tại sao lại đi trêu chọc ma thú cấp 7 chứ?

Hi Sắt thở dài giải thích:

- Đều là do chúng xui xẻo, chúng ta không có ý định trêu chọc ma thú cấp 7, chỉ là bất cẩn gặp phải nó thôi.

- Được rồi, các ngươi không có việc gì thì tốt rồi.

Nghĩa Địch nghe vậy thở phào một hơi.

Hi Sắt phất tay nói:

- Được rồi, ngươi đã biết chuyện hôm qua, hiện tại chúng ta không sao rồi, Nghĩa Địch ca đi làm việc đi.

- Chờ một chút.

Nghĩa Địch vội vàng nói.

- Sao thế, ngươi còn có chuyện gì sao?

Hi Sắt nghi ngờ hỏi.

- Bọn họ là người mới tới à? Trước đây ta chưa thấy qua, hơn nữa tất cả đều còn trẻ như vậy.

Nghĩa Địch thấp giọng hỏi.

Hi Sắt suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ừ đúng rồi, bọn họ tới đây để tìm ông Hi Đức Vưu Kỳ.

- Tìm Hi Đức Vưu Kỳ, chẳng lẽ là người thân sao?

Trên mặt của Nghĩa Địch lộ vẻ kinh ngạc.

Hi Sắt đôi híp mắt lại, hỏi:

- Không biết, ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?

Nghĩa Địch nghiêm mặt nói:

- Ta chỉ tò mò mà thôi, lo lắng các ngươi sẽ bị gạt.

Đôi mắt đẹp của Hi Sắt trừng lớn, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không có chuyện đó đâu, nhóm của Mục Lương đều là người tốt, bọn họ đã cứu mạng của chị ta!

- Tốt tốt tốt.

Nghĩa Địch vội vã xua tay trấn an.

Hi Sắt hít một hơi thật sâu, thanh thúy nói:

- Nghĩa Địch ca, ngươi mau đi đi.

Nghĩa Địch vẫn không rời đi, hỏi tới:

- Vậy một chút nữa các ngươi sẽ đi tìm ông Vưu Kỳ à?

- Đúng rồi.

Hi Sắt thuận miệng lên tiếng.

Không đợi Nghĩa Địch nói thêm cái gì nữa, nàng mở cửa trở lại trong nhà, nhốt hắn ở bên ngoài.

Trong nhà gỗ, Mục Lương và những người khác đã rửa mặt xong xuôi, Ly Nguyệt và Hi Bối Kỳ đang chải tóc, bên cạnh là một chậu nước bằng lưu ly.

Hi Phù Ni thấy em gái trở về, tiến lên thấp giọng hỏi:

- Nghĩa Địch đến đây có chuyện gì vậy?

Hi Sắt nhỏ giọng nói:

- Không có gì, hắn lo lắng chúng ta bị lừa cho nên đến xem mà thôi.

- Bị lừa? Hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Hi Phù Ni ngạc nhiên nói.

Hi Sắt nhận đồng gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Hi Phù Ni vội vàng nói:

- Được rồi, ngươi mau đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi tìm ông Vưu Kỳ.

- Vâng.

Hi Sắt đáp, xoay người đi rửa mặt một chút.

Khi cô rửa mặt xong xuôi thì Mục Lương cũng đã nấu xong bữa sáng, một nồi cháo linh mễ và mười mấy cái trứng chiên.

- Thơm quá đi ~~~

Hi Sắt hít sâu mấy hơi, ngượng ngùng nhìn về phía anh:

- Rõ ràng các ngươi mới là khách, thế mà còn phải chuẩn bị bữa sáng thay chúng ta.

- Không sao, đây không phải là chuyện lớn lao gì.

Mục Lương nói không chút để ý.

Anh chỉ là không muốn ăn khối thịt mốc kia thôi, cho dù anh có cơ thể Bách Độc Bất Xâm thì cũng không muốn ăn.

Khuôn mặt của Hi Sắt ửng đỏ, bưng chén cháo uống ừng ực.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt híp lại, cô âm thầm quan sát vẻ mặt của Hi Sắt, sau đó hai hàng chân mày không nhịn được cau lại.

Khi mọi người ăn điểm tâm xong thì đã là nửa giờ sau.

Hi Bối Kỳ ngồi không yên, thúc giục:

- Mục Lương, chúng ta mau xuất phát thôi.

- Được.

Mục Lương cười một tiếng.

Hi Sắt thanh thúy nói:

- Ông Hi Đức Vưu Kỳ ở tận cùng bên trong Thánh Thành, để ta dẫn đường cho các ngươi.

- Vậy làm phiền ngươi.

Hi Bối Kỳ vội vàng gật đầu.

- Cọt kẹt ~

Khi Hi Sắt đẩy cửa phòng ra thì lại nhìn thấy Nghĩa Địch vẫn còn đứng ở ngoài cửa, xem ra đã đợi một hồi lâu.

- A, tại sao ngươi còn chưa đi nữa?

Đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn, ngạc nhiên hỏi.

Nghĩa Địch nghiêm mặt nói:

- Ta cũng muốn đi tìm ông Vưu Kỳ, đi chung đi.

Hi Sắt cau mày, đang muốn mở miệng từ chối.

- Vậy cùng đi thôi!

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên.

Nghĩa Địch nghe vậy nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo sự tìm tòi và cảnh giác.

Hi Sắt bất đắc dĩ, trừng mắt tỏ ý cảnh cáo Nghĩa Địch, nói lầm bầm:

- Vậy thì đi thôi.

Nghĩa Địch sờ lỗ mũi, đi theo bên cạnh mọi người.

Hi Sắt và chị gái đi trước dẫn đường, vừa đi vừa quay đầu lại giới thiệu Thánh Thành với Mục Lương và mấy người Ly Nguyệt.

Sự xuất hiện của nhóm Mục Lương khiến rất nhiều người chú ý, nhất là khi thấy bọn họ vẫn còn trẻ như vậy, lại đều là khuôn mặt xa lạ, ai nấy đều cảm thấy rất kinh ngạc.

- Đây là... Linh khí cao cấp!

Trong đám đông bày sạp có người nhận ra phẩm chất của khôi giáp trên người Ly Nguyệt.

- Rõ ràng là ma cụ cao cấp.

Một lão giả bày sạp khác phản bác.

…………

Hai vị chủ sạp khắc khẩu hấp dẫn nhiều người hơn nữa, ánh mắt đều rơi vào khôi giáp U Linh trên người Ly Nguyệt.

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương hiện lên tia lạnh lẽo, cất bước che Ly Nguyệt ở sau lưng mình.

Ly Nguyệt nhìn bờ vai rộng của anh, đôi mắt đẹp chậm rãi trở nên hiền hòa, sự lạnh lùng trong mắt tan đi.

Hi Phù Ni vội vã nhắc nhở:

- Mục Lương, không thể đánh nhau ở trong Thánh Thành.

Hi Bối Kỳ nghe vậy hơi nhướng mày, nhẹ giọng nói:

- Oa, quy củ này giống với của thành Huyền Vũ.

Người chủ quán mở miệng đầu tiên nhìn về phía Ly Nguyệt, nhàn nhạt nói:

- Tiểu nữ oa, cởi khôi giáp cho ta xem một chút.

- Ta chưa từng thử qua loại ma cụ cao cấp nào như vậy, để ta xem trước.

Một vị chủ quán khác lên tiếng tranh giành.

Hi Phù Ni đứng chắn trước nhóm Mục Lương, nghiêm túc nói:

- Ông Ha Ba Tân, ông Mã Quyết, bọn họ là bạn bè của ta.

Ha Ba Tân và Mã Quyết chính là hai vị chủ quán lên tiếng đầu tiên, một người đến từ đại lục cũ và một người đến từ đại lục mới.

Ha Ba Tân nói với sắc mặt không vui:

- Ngươi khẩn trương cái gì, ta chỉ nhìn mà thôi, chẳng lẽ còn sợ ta lấy luôn không trả sao?

Mã Quyết phụ họa nói:

- Đúng vậy, một bộ ma cụ cao cấp mà thôi, nhìn cũng sẽ không hư mất.

Hi Sắt lên tiếng vạch trần:

- Hai vị, năm ngoái các ngươi cướp đoạt ma cụ của người mới, sau đó còn đuổi đối phương ra khỏi Thánh Thành.

Hi Phù Ni gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta vẫn còn nhớ rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận