Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 598: Thí Nghiệm Khái Niệm Hai Mươi Bốn Giờ

Trong viện chỉ còn lại cô gái tai mèo, Mục Lương và Ngải Lỵ na.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương nhìn về phía cô gái tai mèo, nhẹ giọng hỏi:

- Nhiều đứa bé như vậy, ngươi có bận rộn quá không?

- Ta có thể lo liệu được.
Mễ Á nhẹ nhàng gật đầu.
Mục Lương lại hỏi:

- Vậy Viện Mồ Côi còn cần cái gì sao?
Mễ Á suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:

- Tạm thời thì chưa.

- Ừ, nếu cần gì thì cứ nói với Thấm Lan, cô ấy sẽ sắp xếp.
Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Được.
Mễ Á mím môi đáp.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Mục Lương thuận miệng nói.
- Ừ.
Ngải Lỵ Na cất bước tới gần Mục Lương.
Vút!
Dưới chân hai người hiện lên mặt phẳng lưu ly, nâng cả hai lên không trung rồi bay về phía Khu Vực Trung Ương.
Cô gái tai mèo ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, trong đầu xoay chuyển hàng ngàn ý tưởng, cảm thấy nếu vẫn luôn ở lại thành Huyền Vũ cũng rất tốt.
Trên không, Ngải Lỵ Na tò mò hỏi:

- Đại nhân, ta có thể ghi chép chuyện ngày hôm nay vào du ký mạo hiểm được không?

- Được chứ, ngươi biết đúng mực là được.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Ừ, ta biết rồi.
Ngải Lỵ Na nghiêm túc trả lời.
Mười mấy giây sau, mặt phẳng lưu ly hạ cánh xuống quảng trường cung điện, Ngải Lỵ Na vội vã rời đi, chuẩn bị trở về phòng viết lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Sắc trời mau chóng tối xuống.
Mục Lương đi vào cung điện, nhóm hầu gái đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
Anh trở về thư phòng, ngồi xuống rút một tờ giấy đặt lên bàn, cầm bút than viết phương án chế định thời gian.
Sột soạt, sột soạt...
Bút than bay múa trên giấy, rất nhanh đã viết đầy một trang.
Cót két...
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan ôm một xấp giấy bước vào.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt u oán của đối phương khiến anh chột dạ một chút.
Nguyệt Thấm Lan thả tư liệu xuống, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước, u oán nói một câu:

- Mục Lương, có phải hôm nay ngươi lại thí nghiệm linh khí mới đúng không?

- Ngươi biết rồi à?
Trên mặt Mục Lương lộ ra một nụ cười làm lành.

- Đương nhiên, toàn thành chắc là biết hết rồi.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng hai mắt, thong thả ngồi xuống, tức giận nói:

- Ta ở Phố Buôn Bán mà vẫn có thể nghe được động tĩnh do ngươi làm ra.

- Cái này ta có thể đoán được.
Đôi mắt đen láy của Mục Lương sáng lên, tiếng chuông có thể truyền đến Phố Buôn Bán là việc nằm trong dự đoán của hắn.
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn văn kiện trên bàn, thuận miệng hỏi:

- Lần này, ngươi thí nghiệm linh khí gì vậy?

- Chuông Huyền Vũ.
Mục Lương giải thích.
Anh cầm cuốn phương án ‘Quy Tắc Khái Niệm Thời gian’ vừa mới viết xong đưa cho người trước mặt.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đọc từng câu từng chữ, càng nhìn thì vẻ kinh ngạc trên mặt cô càng rõ ràng.
Mười phút sau, cô mới đọc hiểu hết phương án khái niệm thời gian của Mục Lương.

- Ngươi cảm thấy nó thế nào?
Mục Lương ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô gái ưu nhã.

- Một ý tưởng rất tuyệt, nhưng nếu muốn thực hành thì sẽ có chút khó khăn.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đáp.
Mục Lương nhướng mày, ngạc nhiên hỏi:

- Có thể nói rõ hơn một chút không?

- Chỉ có một vấn đề, làm thế nào để chia đều một ngày thành hai mươi bốn giờ?
Nguyệt Thấm Lan nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Mục Lương.

- Cái này à? Ta có biện pháp giải quyết.
Mục Lương mỉm cười nói.
Anh giơ tay cho Nguyệt Thấm Lan nhìn thấy đồng hồ.
- Dựa vào cái này sao?
Hai mắt của Nguyệt Thấm Lan trợn tròn.
Cô biết đồng hồ trên tay Mục Lương, vẫn luôn cho rằng nó cùng một dạng với điện thoại, là linh khí đặc thù truyền thừa của gia tộc Mục Lương.

- Ừ, nó có thể chia đều thời gian của một ngày thành hai mươi bốn giờ.
Mục Lương mỉm cười, chỉ cần cho một người canh chừng đồng hồ, tiếp đó lại thực hành chế độ thời gian là được rồi.
Nguyệt Thấm Lan tiến lên trước, cẩn thận quan sát đồng hồ.
Bên trong mặt đồng hồ có một cây kim ngắn đang chỉ tại con số sáu, một cây kim dài chỉ tại con số chín.
Đôi mắt màu xanh biển của Nguyệt Thấm Lan tràn đầy mê mang, lắc đầu nói:

- Ta xem không hiểu.

- Ta dạy cho ngươi.
Mục Lương cởi đồng hồ, để cho cô gái ưu nhã có thể nhìn rõ hơn, chỉ vào mặt đồng hồ rồi nói:

- Cây kim ngắn gọi là kim giờ, cho biết số giờ hiện tại, cây kim dài hơn là kim phút, quay một vòng sẽ bằng một giờ...
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mục Lương nói gần mười phút mới giải thích hết tất cả vấn đề, đặt đồng hồ vào trong lòng bàn tay của Nguyệt Thấm Lan, ôn hòa hỏi:

- Ngươi đã rõ chưa?

- Ta hiểu rồi, đơn giản mà nói thì kim ngắn quay hai vòng là hai mươi bốn giờ, đại biểu một ngày.
Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
- Đúng vậy.
Mục Lương lộ ra nụ cười vui mừng.
Anh vốn cho rằng Nguyệt Thấm Lan sẽ khó có thể lý giải hệ thống hai mươi bốn giờ, hiện tại xem ra là anh lo lắng dư thừa rồi.
- Ta đi viết một phần thông báo, tối nay dán lên bảng thông báo, ngày mai bắt đầu thí nghiệm chế độ hai mươi bốn giờ này.
Nguyệt Thấm Lan quyết định nói.
Mục Lương gật đầu nói:

- Ừ, ngươi an bài đi.

- Vậy còn Linh khí này...
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, muốn nói lại thôi.
- Tìm vài người có thể tin được đảm nhận nhiệm vụ gõ chuông, đồng hồ giao cho bọn họ bảo quản.
Mục Lương bình tĩnh phân phó.
- Ta hiểu rồi.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói:

- Sau khi chọn xong ta sẽ dẫn bọn họ tới ký kết khế ước với ngươi.

- Ừ, ngươi an bài là được.
Mục Lương mỉm cười nói.
Cộc cộc cộc...
- Đại nhân tới giờ ăn tối rồi.
Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng của hầu gái truyền vào.
- Đã biết.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan đặt tay lên vai Mục Lương, ánh mắt sáng tối chập chờn nói:

- Chúng ta đi ăn tối.

- Trước khi ăn tối thì ta có thể ăn ngươi trước.
Mục Lương chớp đôi mắt màu đen, kéo cô gái ưu nhã vào lòng.
- A.....
Nguyệt Thấm Lan khẽ hô một tiếng, sau đó chỉ có thể truyền đến từng tiếng ưm nho nhỏ.
Trong nhà ăn, Mễ Nặc cắn đũa, đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Tại sao Mục Lương vẫn chưa tới nữa?
- Tiểu Lan, ngươi đi gọi Mục Lương lần nữa đi.
Hồ Tiên ngước mắt lên tiếng, ngồi bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, tư thái lười biếng.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan dịu dàng lên tiếng, cất bước rời khỏi thư phòng.
- Mẹ cũng chưa tới nữa.
Nguyệt Phi Nhan chớp đôi mắt màu đỏ, nhìn về phía chỗ ngồi thường ngày của mẹ.
Các cô đều đang đợi Mục Lương, chỉ khi nào anh đến thì mọi người mới có thể dùng cơm.
Mặc dù không có ai quy định, nhưng các cô gái đều tự giác tuân thủ, đây là sự tôn trọng đối với Mục Lương.
Đạp đạp đạp...
Hầu gái còn chưa rời khỏi nhà ăn thì Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đã bước vào.
- Mọi người đều đang đợi chúng ta đấy.
Mục Lương nhướng mày.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, ánh mắt u oán lén lút trừng anh một cái.
- Mẹ, tại sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?
Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ hỏi.
- Bởi vì thời tiết quá nóng.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.
Nguyệt Phi Nhan hơi híp mắt, hồ nghi nói:

- Không thể nào, thời tiết tối nay rất mát mẻ mà.
Hồ Tiên nhìn Mục Lương, sau đó nhìn về phía cánh môi sưng hồng của Nguyệt Thấm Lan, trong đầu hiện lên suy nghĩ nào đó.
- Mọi người ăn cơm đi.
Mục Lương ngồi xuống, cầm đũa kẹp một khối thịt cho vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận