Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3444: Ngươi lời nói thành công thoải mái ta. (1 càng ). (length: 7342)

Sibeqi từ Thiên Điện đi ra, dụi dụi mái tóc rối bù, ngáp hỏi "Mục Lương đang làm gì thế, ta cả ngày không thấy hắn đâu."
Trên ghế sa lông. . .
Minol đang đan áo lông, nghe vậy cất giọng thanh thúy: "Mục Lương ở phòng làm việc đấy, dường như đang nghiên cứu gì đó, ta cũng không rõ."
"Được rồi."
Sibeqi lại ngáp một cái nữa, ngồi xuống bên cạnh cô nàng tai thỏ.
Nàng nghiêng đầu hỏi "Ngươi đang đan áo lông cho ai thế?"
Minol nghe vậy mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Đan cho con ta sau này."
"Ơ, có phải là hơi sớm không?"
Sibeqi ngạc nhiên nói.
"Không đâu, ta muốn đan nhiều thứ lắm."
Minol ngây thơ nói.
Nàng giờ không có việc gì làm, trường học bên kia đã tuyển thêm nhiều giáo viên rồi, ban nhạc cũng có người phụ trách toàn thời gian, nên mỗi ngày đều rất rảnh.
"Hay thật, ta thì không biết mấy việc khéo tay này."
Sibeqi bĩu môi nói.
Minol ngước mắt cười nói: "Ai cũng có sở trường riêng mà, như ta thì đâu biết luyện binh."
"Cũng đúng, ngươi nói vậy làm ta dễ chịu hơn hẳn."
Sibeqi cười tươi như hoa.
Minol vui vẻ cười, tay vẫn không ngừng đan áo.
Sau này đồ của con, nàng muốn tự tay làm vài món. Cô nàng tai thỏ không nhịn được ngáp một cái.
"Buồn ngủ à?"
Sibeqi nghiêng đầu hỏi.
"Cũng tạm, dạo này cứ thấy mệt mỏi thế nào ấy."
Minol đặt tay xuống cuộn len.
"Vậy thì nghỉ ngơi đi, đừng đan nữa."
Sibeqi quan tâm nói.
Minol nghĩ ngợi một chút, với tình trạng của mình, không có huấn luyện với làm thủ công sao lại mệt được? Sibeqi hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, không khỏi trợn mắt nhìn cô nàng tai thỏ.
Nàng há hốc mồm nói: "Chẳng lẽ... ngươi mang thai rồi sao?"
Minol không chắc chắn nói: "Cũng không phải, cưới nhau đến giờ mới có nửa năm."
"Nửa năm còn chưa đủ sao?"
Sibeqi liếc nàng một cái.
Nàng nhắc nhở: "Vẫn nên chú ý chút, gọi bác sĩ đến xem đi."
"Không cần đâu, chắc tại hai hôm nay ta ngủ không ngon."
Minol xua tay nói.
"Thôi được, tối nay ta nói với Mục Lương."
Sibeqi nheo mắt lại. Minol trợn mắt nói: "Thôi, đừng làm hắn lo lắng."
"Vậy thì gọi bác sĩ đến."
Sibeqi nghiêm mặt nói.
"Không muốn."
Minol bướng bỉnh nói.
Tuyết Ngọc từ ngoài cung điện đi vào, cất giọng lạnh lùng hỏi "Gọi bác sĩ làm gì?"
"Minol khó chịu trong người."
Sibeqi tiện miệng nói.
Tuyết Ngọc nghe vậy nhìn về phía cô nàng tai thỏ, chỉ liếc một cái rồi nói: "Trong bụng đang có một sinh mệnh mới."
"Hả?"
Sibeqi lại trợn mắt lần nữa.
Minol cũng có chút giật mình, cúi đầu nhìn bụng, rõ ràng là rất phẳng mà. Tuyết Ngọc liếc hai người một cái, rồi cứ như không có chuyện gì đi về Thiên Điện.
"Minol, ngươi thật sự có thai rồi."
Sibeqi vui vẻ nói. Minol há miệng, thì thầm: "Cái này cũng nhanh quá đi."
"Nhanh gì chứ, ngươi với Mục Lương chiến đấu ác liệt như vậy mà."
Sibeqi trong lòng thốt lên.
"Sibeqi!"
Mặt Minol đỏ bừng.
"Khụ khụ, nói lỡ miệng."
Sibeqi ho khan vài tiếng để che giấu sự xấu hổ. Tai Minol vẫn đỏ như trước, tay bất giác đặt lên bụng.
Lòng nàng lúc này rất phức tạp, vừa vui mừng lại vừa bối rối, con đến quá bất ngờ, nàng vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
"Cứ thả lỏng tinh thần, ta là người từng trải, cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được."
Sibeqi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô nàng trấn an. Minol lo lắng nói: "Ta cái gì cũng không biết."
"Không sao, có ta đây mà."
Sibeqi tiếp tục trấn an.
"Ừ."
Minol nhất thời cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Sibeqi dặn dò: "Áo lông thì đừng đan nữa, thời gian này phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ."
Minol gật đầu.
"Phải để Tiểu Tử với mấy người kia chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng."
Sibeqi nói vọng về phía nhà bếp: "Tiểu Tử, lại đây cái coi."
Minol vội nói: "Không cần đâu, mỗi ngày chúng ta đều ăn linh quả linh thực cả, đủ chất rồi."
"Khác nhau mà."
Sibeqi xua tay.
"Ba."
Minol mấp máy môi. "Tộp tộp tộp ~~~"
Tiểu Tử từ nhà bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, tay cầm muôi xới hỏi "Sibeqi nương nương, sao vậy ạ?"
"Minol nương nương nhà ngươi có thai rồi, hôm nay nhớ làm bữa ăn dinh dưỡng đó."
Sibeqi dặn dò.
"Hả?"
Tiểu Tử đầu tiên là sững người, ngay sau đó trợn tròn mắt nói: "Minol nương nương có thai rồi?"
"Đừng có làm quá lên."
Sibeqi cười nói.
"Cái gì?"
Tiếng reo ngạc nhiên liên tiếp vang lên, Tiểu Mịch và mọi người đều xuất hiện.
"Minol nương nương có thai rồi."
Tiểu Tử vui vẻ nói.
"Tốt quá, nương nương có em bé rồi."
Mắt Tiểu Mịch sáng lên, trông còn vui hơn cả chính mình có thai. Ba Phù vội vàng nói: "Mau mau, đi chuẩn bị đồ ăn dinh dưỡng đi."
"Ta đi pha Hoa Trà, tốt cho sức khỏe."
Diêu Nhi cười tươi nói.
"Tiên Đế đại nhân thật là giỏi."
An Kỳ thở dài nói.
"Nói cái gì đó, mau đi làm đi."
Tiểu Mịch quát.
"Dạ."
An Kỳ đỏ mặt, chạy ra ngoài. Minol lẩm bẩm nói: "Không cần như vậy đâu mà. . ."
"Mọi người đang mừng cho ngươi đó."
Mắt Sibeqi ánh lên vẻ cười, con của mình cuối cùng cũng có em rồi.
Nàng không khỏi nghĩ đến Yufir, hạ giọng hỏi: "Yufir đâu, cũng ngủ đêm trong thư phòng hoài mà, sao bụng vẫn chưa có gì vậy?"
Minol đỏ mặt, giận dỗi: "Ta nào biết, ngươi tự đi hỏi nàng ấy đi."
Sibeqi ngẫm nghĩ nói: "Theo lý thuyết thì các ngươi cùng nhau kết hôn, Mục Lương mạnh vậy, lẽ ra là phải có hết rồi chứ."
"A... A... A... đừng nói nữa."
Mặt Minol càng lúc càng đỏ.
"Sao kết hôn rồi mà vẫn còn da mặt mỏng thế?"
Sibeqi tặc lưỡi. Minol hai tay che mặt, ngượng ngùng nói: "Đừng nói nữa."
"Được rồi."
Mặt mày Sibeqi đều lộ vẻ cười.
Nàng lấy điện thoại Ma Huyễn ra nói: "Tin vui này phải nói cho Thấm Lam tỷ biết mới được."
"Chờ đã, để ta nói cho."
Minol vội vàng ngăn lại.
"Ừ ừ ừ, ngươi đi nói đi."
Sibeqi thu lại điện thoại Ma Huyễn.
Môi hồng của Minol khẽ mấp máy, đang nghĩ xem nên mở lời với Nguyệt Thấm Lam thế nào.
"Không nói được thì để ta."
Sibeqi đáy mắt ánh lên tia tinh ranh.
Minol lắc đầu từ chối, ngây thơ nói: "Có gì mà không nói được, đâu phải là chuyện xấu."
"Vậy ngươi khẩn trương cái gì, tai cũng cụp xuống rồi kìa."
Sibeqi nói rồi chọc chọc vào đôi tai lông xù của cô nàng tai thỏ.
"Không có khẩn trương."
Minol đỏ mặt, đứng dậy rồi cũng như chạy trốn đi ra ngoài.
"Vẫn như con nít."
Sibeqi lắc đầu lè lưỡi, trong thiên điện.
Tuyết Ngọc nhìn về phía giường lớn, tiên chủ đang an tĩnh nằm đó, thân thể vẫn không hề có sự sống dao động.
"Tiên chủ, ta không tin ngài đã chết."
Tuyết Ngọc khẽ thì thầm.
Ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, quyết định tìm cách hồi sinh tiên chủ, có lẽ Tiên Giới sẽ có cách. Tiên chủ không trả lời, thân thể không có dấu hiệu của sự sống.
"Haizz."
Tuyết Ngọc thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh mà lặng lẽ không nói gì.
Ps: « 1 chương »: Đang viết phần 2. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận