Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2744: Ngươi Đang Nghĩ Tới Nam Nhân À

- Tiếp tục.

Mục Lương lên tiếng.

- Xe lửa đã đưa đi kiểm tra và sửa chữa, vấn đề không lớn, ngày mai sẽ có thể đưa vào tiếp tục sử dụng.

Nguyệt Thấm Lan ngập ngừng, vội ho khan một tiếng mới nói tiếp:

- Khụ, Vưu Phi Nhi vừa nghiên cứu ra được một loại ma dược mới, nó có thể trị liệu...

- Trị liệu cái gì?

Thấy cô gái ưu nhã ngập ngừng, Mục Lương không khỏi kinh ngạc hỏi.

Gò má của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, thấp giọng nói:

- ... Có thể trị liệu chứng không được của nam nhân.

- Cái gì?

Mục Lương sửng sốt.

Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái ưu nhã, khóe mắt không khỏi co giật một cái:

- Cô ấy nghiên cứu cái này để làm gì chứ?

Nguyệt Thấm Lan sờ gò má nóng bỏng, nói:

- Phi Nhi nói là bất ngờ nghiên cứu ra được, thử mấy lần mới xác định thuốc có công hiệu.

Mục Lương giơ tay lên nâng trán, dở khóc dở cười nói:

- Thật là... Ai ~

Đáy mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, ưu nhã nói:

- Ngươi không cần dùng đến, nhưng mà có thể đưa đến nam khoa của Bệnh Viện Đa Khoa.

Bệnh Viện Đa Khoa được chia thành nhiều khoa, tổng thể khá giống Bệnh Viện Đa Khoa ở Lam Tinh, nam khoa và phụ khoa đều có.

Ngoại trừ nam khoa và phụ khoa thì các loại khoa khác cũng có đủ như khoa chỉnh hình, khoa răng hàm mặt, khoa da liễu, vân vân…

Chỉ là có khoa còn thiếu bác sĩ, cần các bác sĩ khoa khác tăng ca, ví dụ như nam khoa, khoa chỉnh hình và khoa răng hàm mặt đều là cùng một vị bác sĩ.

Sau này khi bác sĩ đầy đủ thì những chuyện này sẽ được phân chia rõ ràng.

- Ừm, cứ như vậy đi.

Mục Lương cười lắc đầu.

Hắn cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện, nghĩ đến bí dược mà Vưu Phi Nhi nghiên cứu ra được, trong lòng vẫn thấy buồn cười.

- Ngươi muốn cười thì cười đi.

Nguyệt Thấm Lan gắt giọng.

Mục Lương hắng giọng một cái, hỏi:

- Khụ khụ, cô ấy còn nghiên cứu ra bí dược kỳ quái gì không?

Nguyệt Thấm Lan lật hai trang, cười nói:

- Rất nhiều, có ma dược tẩy da chết, ma dược làm dài tóc và vài loại nữa.

Trong mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, gật đầu nói:

- Rất tốt, những loại ma dược và bí dược này đều rất hữu dụng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ừm, ta đã tìm người thử thuốc, không có vấn đề gì thì mới có thể đưa vào Bệnh Viện Đa Khoa và Nhà Thuốc.



- Đói quá đi, đến giờ ăn tối chưa?

Nguyệt Phi Nhan vội vã chạy vào cung điện, phía sau là cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ hô:

- Ta cũng đói bụng.

Sắc trời đã tối, hai người bận rộn cả ngày ở căn cứ Không Quân, đã đói bụng đến mức ngực dán đến lưng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn nói:

- Tiểu thư Phi Nhan, tiểu thư Hi Bối Kỳ, hoan nghênh đã trở về, cần đợi thêm nửa giờ nữa mới dùng bữa được.

- Cả hai có muốn ăn chút bánh ga-tô lót dạ trước không?

Ba Phù ló đầu ra khỏi phòng bếp.

- Muốn!

Hi Bối Kỳ lập tức trả lời không hề nghĩ ngợi, cô thật sự quá đói bụng rồi.

Nguyệt Phi Nhan đứng ở cửa phòng bếp nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:

- Tối nay ăn cái gì thế, trông có vẻ rất phong phú.

- Hôm nay ăn rau xào, thịt chiên, trứng xào cà chua và một vài món khác, tương đối nhiều.

Thanh Vụ đang chuẩn bị món ăn lên tiếng đáp.

Hi Bối Kỳ thuận miệng hỏi:

- Hôm nay là ngày vui gì à?

Trên tay cô bưng bánh ga-tô mà Ba Phù đưa tới, dựa vào khung cửa ăn lấy ăn để.

Thanh Vụ giải thích:

- Không có, chỉ là bệ hạ vừa đi ra khỏi phòng làm việc cho nên chúng ta phải làm vài món ăn ngon.

- A, Mục Lương làm xong việc rồi à!

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ lập tức sáng lên.

Khóe môi của Nguyệt Phi Nhan run lên, nghĩ đến chuyện bị binh sĩ duy trì trật tự đưa giấy xử phạt mấy ngày hôm trước, mẹ bảo cô tự đi nói với Mục Lương.

Cô cắn môi dưới, do dự.

Hi Bối Kỳ nuốt miếng bánh ga-tô cuối cùng, quay đầu hỏi:

- Có chuyện gì vậy, trông ngươi như là bị ủy khuất lớn.

- Không có gì.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng đáp một câu.

- Thật sao?

Hi Bối Kỳ híp mắt lại, nghi ngờ hỏi.

Môi của Nguyệt Phi Nhan mấp máy, nói sang chuyện khác:

- Ta đi thay quần áo đây.

Cô đang mặc Khôi Giáp Chu Tước, tối nay Không Quân không có huấn luyện ban đêm nên cô có thể thay ra.

- Ta cũng đi tắm, như vậy sẽ thoải mái hơn.

Hi Bối Kỳ nghe vậy buông mâm rỗng xuống, xoay người chạy trở về Thiên Điện.

Nửa giờ sau, tất cả mọi người đều trở lại cung điện và tề tựu ở trong nhà ăn.

Khi Mục Lương đi vào nhà ăn thì đám người Ly Nguyệt đều quay đầu nhìn hắn.

Ngải Lỵ Na cười nói:

- Mục Lương, đã lâu không gặp, râu của ngươi dài ra rồi kìa.

Mục Lương nghe vậy sờ cằm một cái, đúng là râu đã mọc ra được một đoạn.

- Ta quên cạo.

Hắn cười một tiếng.

Mễ Nặc điềm nhiên hỏi:

- Một lúc nữa ta giúp ngươi cạo.

- Ngươi cướp công việc của ta.

Hồ Tiên liếc cô gái tai thỏ.

Trước đây râu của Mục Lương phần lớn đều do cô gái đuôi Hồ Ly hỗ trợ cạo, hơn nữa là ra tay ở trong ngực của hắn.

Mễ Nặc mềm mại nói:

- Đã lâu rồi ta không cạo râu giúp Mục Lương ca ca nha.

- Vậy được rồi, lần này ngươi làm đi.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

Mễ Nặc ngọt ngào đáp:

- Tốt ~~~

- ...

Môi của Mục Lương mấp máy, thật ra hắn có thể tự cạo râu.

Trước đây hắn cũng đã nói về chuyện này rồi, nhưng mà cô gái tai thỏ lại nói hắn là quốc vương, việc này không cần tự tay làm.

Mục Lương không nói gì, ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa tối.

Cơm tối hôm nay rất phong phú, mọi người ăn vui đến quên cả trời đất.

- Ngao minh ~~~

Nguyệt Phi Nhan há miệng ăn một muỗng to, đôi mắt màu đỏ thỉnh thoảng liếc nhìn Mục Lương.

Mục Lương liên tiếp cảm nhận được ánh mắt của cô gái tóc đỏ, không khỏi hỏi:

- Có chuyện gì vậy, trên mặt ta dính lọ sao?

- Không có, không có gì.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng vùi đầu ăn cơm.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn con gái, biết trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, không có nói chuyện.

- Cả đêm vui buồn thất thường.

Hi Bối Kỳ lẩm bẩm.

- Ngươi lo ăn đi.

Nguyệt Phi Nhan trừng cô gái Ma Cà Rồng một cái.

Hi Bối Kỳ lộ ra hai cái răng nanh, trợn trắng mắt với cô gái tóc đỏ, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.

Mục Lương liếc nhìn cô gái tóc đỏ, nhìn ra được trong lòng cô ấy ẩn giấu sự tình, chuẩn bị đợi cô tự đến nói với mình.

- Phi Nhan đang nghĩ tới nam nhân phải không?

Hồ Tiên trêu ghẹo.

- Không có!

Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Ha ha ha, ta đùa giỡn thôi, đừng phản ứng lớn như vậy, không thôi mọi người sẽ cho là thật nha ~

Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan u oán, nhai thịt liên tục như là cho hả giận.

Ý cười trên mặt Hồ Tiên càng sâu, chờ tối nay cô gái tóc đỏ đi tìm Mục Lương, cô muốn ở bên cạnh xem kịch vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận