Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 668: Trong Thành Xuất Hiện Nhiều Cao Thủ Như Vậy, Nhất Định Đã Xảy Ra Chuyện

Ở bên trong Tam Tinh Lâu, Hồ Tiên ngồi phía sau quầy tiếp tân, tay cầm sổ ghi chép thuê phòng, mắt liếc nhìn xung quanh.

Ngày hôm nay, máy bay số hiệu Huyền Vũ trở về một đoàn khách mới, nên cô muốn đi kiểm tra lại Phố Buôn Bán một lần.

Hồ Tiên nhướn mày, điềm nhiên lên tiếng hỏi:

- Tiểu Mật, mấy ngày nay có thấy người nào kỳ lạ tới đây không?

- Người kỳ lạ…?

Tiểu Mật mím môi, im lặng suy nghĩ một hồi.

Khuôn mặt cô ấy đăm chiêu chăm chú suy nghĩ thật kỹ, nói:

- Hồ Tiên, chỉ có hai anh em tên Vũ Điền và Vũ Mộng, Tuyết Cơ có đặc biệt đến tra hỏi tin tức bọn họ vào hai ngày trước.

- Cái này ta biết, trừ hai người bọn họ ra còn ai nữa không?

Hồ Tiên nhướn mắt, con ngươi màu đỏ rực của cô nâng lên, cuốn sổ trên tay từ từ khép lại.

Thân phận đạo tặc của đối phương cần phải chú ý lưu tâm, dù sao cũng là Mục Lương giao trách nhiệm cho cô theo dõi Vũ Điền và Vũ Mộng.

- Vậy thì không còn ai đặc biệt kỳ lạ lui tới đây nữa.

Tiểu Mật lắc đầu nói

- Ừm.

Hồ Tiên khẽ gõ ngón tay lên quầy bàn, lại cất tiếng hỏi:

- Hôm nay còn có bao nhiêu phòng trống?

Tiểu Mật tay siết chặt vạt áo, khẽ nói:

- Hôm nay, phòng trống hơn một nửa…!

- Cũng không tệ.

Hồ Tiên nhướng mày kinh ngạc.

Phải biết rằng, trong quá khứ khi thành Huyền Vũ phát triển đến nay, số phòng ở Tam Tinh Lâu có thể chiếm đến bảy phần.

Hồ Tiên uyển chuyển đứng dậy, lên tiếng dặn dò:

- Chiều mai, chúng ta sẽ tới thành Sơn, hãy chuẩn bị tốt để tiếp đón khách.

- Vâng. Tiểu Mật cung kính gật đầu.

Trong lòng cô ấy khẽ cảm thán, hóa ra ngày mai sẽ đến thành phố tiếp theo, Phố Buôn Bán chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm.

Bịch bịch bịch….

Lúc này, từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân ầm ĩ, thu hút sự chú ý của hai người bên trong.

Hồ Tiên nheo mắt, nhìn về phía cửa lớn, thấy có bốn người đang tiến tới quầy tiếp tân.

Cô có chút bất động, rồi từ từ lùi ra sau, nhường vị trí quầy tiếp tân cho đám người đang đi tới.

Bốn người đi vào Tam Tinh Lâu, chính là Du Tương cùng đám người Hoa La.

- Tiểu Mật, hãy tiếp đãi họ như bình thường.

Hồ Tiên cố ý thấp giọng, khẽ dặn dò Tiểu Mật.

Cô nhận thấy được khí chất trên người bọn họ cao hơn người thường, thực lực giữa cô và họ cũng ngang nhau.

- Vâng.

Tiểu Mật dịu dàng gật đầu.

Cô khẽ mỉm cười, vươn tay chào hỏi các vị khách vừa mới tới:

- Các vị muốn dừng chân nghỉ tại đây sao?

- Ừm, cho ta ba phòng.

Hoa La tiến tới trước quầy lên tiếng.

- Tam Tinh Lâu có ba loại phòng, phổ thông, tiêu chuẩn và cao cấp, mấy vị khách quan đây muốn chọn loại nào ạ?

Tiểu Mật mỉm cười hỏi.

Cuồng Phong Tử không chút do dự:

- Ta muốn loại phòng cao cấp nhất.

- Giống vậy.

Du Tương lãnh đạm gật đầu tiếp lời.

Cam Na nhún vai, bày ra dáng vẻ thản nhiên sao cũng được.

Khóe mắt cô ta cong lên, quay sang nhìn cô gái có đuôi hồ ly đang chợp mắt sau quầy.

Những người còn lại cũng bắt đầu chú ý đến Hồ Tiên, chân mày bọn họ cùng nhau nhăn lại.

- Nếu còn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ta, ngay bây giờ ta liền khoét mắt các người.

- Ngươi có phải là chủ nhân của Tam Tinh Lâu?

Hoa La trầm giọng lên tiếng hỏi.

- Ta chỉ là người quản lý nơi này, còn Tam Tinh Lâu là của thành chủ đại nhân.

Hồ Tiên nhướng đôi mắt đỏ rực đầy sắc sảo, khiến cho Hoa La không thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô.

Một tia sáng lóe lên đầy ‘Mị lực’ trên xương quai xanh của cô, làm cho đám người Hoa La không thể hình dung được thực lực của cô.

Hồ Tiên liếc mắt nhìn cả bốn người, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại.

- Bốn vị, ba phòng tổng cộng hết 30 tinh thạch hung thú thượng đẳng.

Lúc này, Tiểu Mật mới bình tĩnh lên tiếng.

- Cái gì?

Cam Na sững sờ hỏi.

Khóe mắt Du Tương nhăn lại.

Nếu cứ tính như vậy, một phòng hết mười tinh thạch thượng đẳng, quả thật không hề rẻ, hắn thật khiến đau lòng.

- Của ngươi đây.

Cuồng Phong Tử không thèm quan tâm mà móc ra mười miếng tinh thạch hung thú thượng đẳng hùng hổ đặt lên quầy.

Du Tương cũng tiếp theo đó để lên mười miếng tinh thạch, hắn không muốn Hoa La và đám người cũng là đạo tặc như hắn mất mặt.

Cam Na bĩu môi, đây chỉ là mười miếng tinh thạch hung thú thượng đẳng mà thôi, cô ta vẫn trả được.

- Chúng tôi có thể ở đây bao lâu?

Du Tương thuận miệng hỏi một câu.

Tiểu Mật nhận lấy tinh thạch hung thú của các vị khách, mỉm cười nói:

- Các vị khách quan có thể ở đây đến giờ này ngày mai.

- Chỉ có thể ở một ngày?

Du Tương ngạc nhiên lên tiếng.

- Đúng vậy. Khi hết thời gian, quý khách chỉ cần đến nộp thêm tiền phòng là có thể tiếp tục ở lại.

Tiểu Mật nhẹ nhàng gật đầu rồi nói.

-...

Khóe mắt Du Tương khẽ giật một cái. Nếu hắn mà còn tiếp tục ở thành Huyền Vũ này hơn nửa tháng nữa, chỉ sợ sẽ tiêu hết sạch gia sản của mình mất.

- Thật bất tiện.

Chân mày Hoa La có chút nhăn lại, dáng vẻ tràn đầy lo lắng mà liếc nhìn chồng.

- Không sao, ta có rất nhiều tinh thạch.

Cuồng Phong Tử vỗ ngực tràn đầy đắc ý.

- Im đi.

Hoa La cười rồi mắng.

- Ha ha...

Cuồng Phong Tử nhếch miệng cười trừ.

- Đi theo tôi.

Tiểu Mật tay cầm chìa khóa phòng, cất bước về bên trái rồi lên cầu thang.

Đám người Hoa La cũng bắt kịp theo cô đi lên, trước khi đi đều quay lại liếc nhìn người phụ nữ có đuôi hồ ly.

Chờ đám người rời đi hết, Hồ Tiên chậm rãi mở mắt, thản nhiên ngồi dậy.

- Thực lực của bốn người đó đều không thể coi thường. Trong thành tự dưng xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện.

Hồ Tiên nhẹ giọng cảm thán.

Một lúc sau, Tiểu Mật mới từ lầu trên đi xuống thì phát hiện Hồ Tiên đã rời đi từ khi nào.

Phòng ở lầu ba cực kỳ xa hoa, Hoa La đứng bên cửa sổ, chú ý nhìn Phố Buôn Bán.

- Hoa La, phòng này thật sự rất tốt.

Cuồng Phong Tử lấy tay đè lên giường lớn mềm mại, cảm giác thật sự quá thoải mái.

Hoa La bĩu môi:

- Gian phòng này tiêu hết mười miếng tinh thạch thượng đẳng của ta, làm sao có thể tầm thường?

Cô ta tiếp lời:

- Bây giờ, ta nên nghĩ cách để liên lạc với Vũ Mộng.

- Ta sẽ đi từng phòng gõ cửa rồi hỏi.

Cuồng Phong Tử toét miệng cười ngây ngốc.

Hoa La tức giận mắng:

- Đầu óc ngươi có thể nghĩ nhiều một chút được không, làm như vậy quá tệ, sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết.

- Vậy ta nên làm gì?

Cuồng Phong Tử cười nhạt, đưa tay gãi gãi đầu.

- Để ta suy nghĩ.

Hoa La ngồi bên mép giường, trầm tư nghĩ ngợi.

Cộc cộc cộc…..

Lúc này, có tiếng ai đang gõ cửa.

- Ai?

Cuồng Phong Tử lạnh giọng lên tiếng.

- Là ta.

Giọng Vũ Mộng vang lên ngoài cửa.

Hoa La kinh ngạc nhướng mày:

- Người tự tìm đến cửa kìa.

Cuồng Phong Tử mở cửa phòng, Vũ Mộng từ ngoài cửa bước vào bên trong.

- Hoa La, Cuồng Phong Tử, cuối cùng hai người cũng tới.

Khuôn mặt của Vũ Mộng thoáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Hoa La không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề:

- Bây giờ, hãy nói cho chúng ta biết, kế hoạch là gì?

- Hoa La xin đừng vội, chờ anh ta mời hai vị Du Tương và Cam Na đến rồi cùng bàn bạc.

Vũ Mộng mỉm cười nói.

Hoa La nheo mắt, lần thứ hai to ra vẻ dò xét Vũ Mộng.

…….

Trong lòng cô ta luôn có chút bất an, liệu người phụ nữ trước mắt đây có giở trò gì hay không?

…….

Bạn cần đăng nhập để bình luận