Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2043: Thiệp Mời



Linh Tịch bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Nhưng ngươi đâu có đồng ý để ta đi!

- Ha ha ha, làm sao ta nỡ để ngươi rời đi ta suốt mấy tháng trời được.

Ước Mỗ cười to đáp.

Linh Tịch tức giận hỏi:

- Vậy ngươi cam lòng để Linh Vận rời đi mấy tháng à?

- Ngươi quan trọng hơn.

Ước Mỗ vội vã trấn an một câu.

Hắn đổi chủ đề, hỏi:

- Tại sao hôm nay ta không thấy ngươi xem TV vậy?

Linh Tịch biết Ước Mỗ đang cố ý nói sang chuyện khác, nhưng bà vẫn phối hợp không nói tới chuyện con gái nữa, quay đầu ra hiệu cho hầu gái trưởng.

Hầu gái trưởng hiểu ý, đi tới mở TV được trưng bày ở bên tường.

Thứ này vốn dĩ là lễ vật mà Lăng Hương tặng cho Linh Vận, nhưng con bé muốn đi ra ngoài du lịch cho nên TV đã bị vương hậu mượn đi, dùng để giết thời gian.

- Ông ~~~

Màn hình lưu ly lóe sáng, chẳng mấy chốc thì hình ảnh xuất hiện.

Hầu gái trưởng nhấn tinh thạch ma thú để chọn kênh, nhanh chóng tìm được bộ phim truyền hình mà vương hậu hay xem.

- Điện hạ vẫn xem cái này sao?

Cô cung kính hỏi.

- Ừm.

Linh Tịch lên tiếng.

Lực chú ý của quốc vương và vương hậu đều đặt ở trên TV, hai người vừa ăn tối vừa nhìn tập phim truyền hình mới nhất.

- Thú vị, thật là thú vị.

Ước Mỗ cảm thán tình tiết trong phim.

Trong mắt của Linh Tịch cũng lộ ra ý cười, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều.

Không bao lâu thì một tập phim truyền hình kết thúc, màn hình TV chuyển cảnh, bắt đầu phát một đoạn phim.

Nội dung của video rất đơn giản, nói rằng bên trong kênh Sương Mù tồn tại một hòn đảo nhỏ thần bí, có rất nhiều cường giả ngoại lai bị nhốt ở đó, chỉ có thể vào mà không thể ra.

Đoạn phim rất ngắn, chưa tới một phút, nhưng lại khiến toàn bộ quý tộc đang xem TV không thể không chú ý.

Ước Mỗ và Linh Tịch đều ngẩn người, sắc mặt lập tức biến đổi.

- Bệ hạ, ta nhớ lão tổ từng đến kênh Sương Mù, đúng không?

Linh Tịch đột nhiên hỏi.

- Ừ...

Yết hầu của Ước Mỗ nhấp nhô.

Khoảng bảy, tám năm trước, bởi vì tuổi lớn, tuổi thọ gần kết thúc cho nên lão tổ quyết định đi kênh Sương Mù thử thời vận, hy vọng có thể tìm được cơ duyên đột phá.

- Ngươi nói xem, có khi nào lão tổ sẽ ở trên hòn đảo kia không?

Linh Tịch nói suy đoán của mình.

Ước Mỗ cau mày nói:

- Chắc không thể nào, kênh Sương Mù lớn như vậy, người đi vào đều ra không được, tại sao thành Huyền Vũ lại biết được chứ?

- Bởi vì thành Huyền Vũ cũng ở bên trong kênh Sương Mù.

Đôi mắt đẹp của Linh Tịch sáng lên, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng thông báo của hầu gái.

- Quốc vương bệ hạ, vương hậu điện hạ, có người đưa tới một phần thiệp mời.

- Mang tới đây.

Ước Mỗ trầm giọng nói.

Lúc này, hầu gái trưởng mới đi ra ngoài, cung kính đưa một tấm thiệp màu đỏ mạ vàng tới tay quốc vương.

Hắn mở ra xem, sau đó đôi mắt không khỏi trợn to, kinh ngạc thốt lên:

- Thành Huyền Vũ chuẩn bị thành lập vương quốc, mời chúng ta đi qua xem lễ.

- Thành Huyền Vũ?

Linh Tịch sửng sốt một chút, không khỏi ngước mắt nhìn về phía TV, trong lòng lại nghĩ tới con gái.

…………

Trong thư phòng ở cung điện.

Mục Lương đứng thẳng, hai tay giơ ngang, tiểu hầu gái cầm thước dây đo đạc cơ thể cho anh.

Anh nói với giọng điệu bất đắc dĩ:

- Không phải vừa mới đo cách đây không lâu sao?

Vân Hân nghiêm mặt nói:

- Đại nhân Thấm Lan nói rằng quần áo để tham dự đại điển lập quốc cần phải đo một lần nữa, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Quần áo cho đại điển lập quốc sẽ được chế tác riêng, càng cao quý và hoa lệ càng tốt.

-... Được rồi.

Mục Lương thở dài.

Còn nửa tháng nữa anh sẽ tuyên bố thành lập vương quốc Huyền Vũ với toàn thế giới, tổ chức đại điển kiến quốc mời người từ các quốc gia khác đến tham dự.

- Đại nhân, cúi đầu thấp một chút.

Vân Hân nhón chân nói.

Mục Lương phối hợp cúi người xuống, để tiểu hầu gái có thể chạm tới đầu của anh.

Vân Hân dán thước đo lên trán của anh rồi vòng ra sau ót.

Mục Lương nghi ngờ hỏi:

- Ngươi đang đo cái gì thế?

Vân Hân nói một cách đương nhiên:

- Ta đo kích cỡ đầu nha, đại nhân Thấm Lan nói muốn làm vương miện.

- Ta phải đội vương miện?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Vân Hân cười tươi như hoa nói:

- Ngài ấy suy nghĩ tương đối chu toàn ở phương diện này.

- Cũng đúng.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Tiểu hầu gái nhanh chóng đo đạc xong, số liệu viết đầy một trang giấy, chuẩn bị đưa đi Xưởng May, phân phó các công nhân chế tạo gấp mấy bộ vương bào trong vòng nửa tháng.

Vân Hân thanh thúy hỏi:

- Được rồi, thành chủ đại nhân thích vương bào màu gì?

- Vàng kim hay màu đen đều không tệ.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Vân Hân ghi lại màu sắc mà anh nói, rồi ngây thơ nói:

- Được rồi, bây giờ ta phải đến Xưởng May.

Mục Lương phất tay nói:

- Đi thôi, nhớ là đừng may vương bào quá rườm rà.

- Nhưng đại nhân Thấm Lan nói thêu nhiều hoa văn sẽ đẹp mắt hơn.

Vân Hân thanh thúy nói.

- Một chút hoa văn thì được.

Mục Lương nhàn nhạt đồng ý.

- Vâng.

Lúc này Vân Hân mới xoay người rời đi thư phòng.

Tiểu hầu gái đi rồi, Mục Lương ngồi trở lại long ỷ, kéo qua một trang giấy trắng và bắt đầu viết kế hoạch cho đại điển lập quốc.

Đại điển lập quốc sẽ diễn ra ở quảng trường Chủ Thành, toàn bộ dân chúng đều có thể tới tham gia.

- Xem ra phải mở rộng quảng trường Chủ Thành hơn mới được.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Yến hội thì sẽ được tổ chức ở Đại Hội Đường, vương thất, quý tộc, phú thương ở mọi quốc gia đều có thể tới tham gia.

Anh kéo qua một trang giấy trắng khác, phác họa hình dáng mới của quảng trường, kích thước sẽ được mở rộng hơn gấp đôi, như vậy lúc khai quốc đại điển mới đủ dùng.

Mục Lương đặt bút xuống, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định xây dựng thêm quảng trường Chủ Thành, ngước mắt hô một tiếng:

- Vào đây một chút.

- Cọt kẹt ~~~

- Đại nhân, có chuyện gì thế?

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Cầm Phi Nhi đi vào thư phòng.

- Nói cho Y Lệ Y, đăng cái này vào báo ngày mai.

Mục Lương đưa ra một trang giấy.

- Vâng.

Cầm Phi Nhi tiếp nhận trang giấy, nội dung bên trên là thông báo cho toàn bộ người dân trong Chủ Thành biết về việc sắp sửa mở rộng quảng trường.

Tiểu hầu gái cầm trang giấy rời đi, trên giấy có con dấu của Mục Lương, chỉ cần giao cho Y Lệ Y là tốt rồi.

Ở chỗ khác, Thiên Cức Quan.

Một chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ trung bay qua cổng lưu ly khổng lồ, hướng về phía Hải Quan Thiên Cức Quan.

Mười phút sau, phi thuyền an toàn đáp xuống quảng trường Hải Quan, người trên thuyền lục tục đi xuống, sau khi tiến hành đăng ký thường quy thì mới có thể đi vào thành.

- Cuối cùng, ta cũng trở về rồi.

Hi Bối Kỳ duỗi người, ngồi mãi trong khoang thuyền, cả người cô sắp mốc meo rồi.

Cô gái Ma Cà Rồng ngáp một cái, đi qua thông đạo đặc thù rồi băng qua Hải Quan, sau đó cất cánh bay lên trên tường thành.

- Đội trưởng Hi Bối Kỳ đã trở về!

Tát Nhạc Phân nhìn thấy cô gái Ma Cà Rồng, vội vã chạy tới nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận