Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2710: Chẳng Lẽ Cái Này Không Phải Là Uy Hiếp Sao?

Khi Ly Nguyệt và Hương Nhu trở về thì trời đã tối.

Ny Cát Sa vội vàng hỏi:

- Thế nào rồi, có bắt được bọn họ không?

- Không, để bọn họ chạy thoát rồi.

Ly Nguyệt thở dài một tiếng.

- Một đám chỉ giỏi chạy trốn!

Ny Cát Sa tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô còn muốn bắt được thủ phạm trước khi Mục Lương xong việc, làm cho chuyện này lắng xuống, miễn cho hắn phân tâm.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Ta đã an bài Ti Toa Lệ dẫn người tiếp tục tìm kiếm rồi.

Cô cho Hương Nhu ăn Phú Năng Trân Châu, thông qua năng lực Ý Thức Cụ Hiện phục chế dáng vẻ của ba người Mã Cách Phu rồi lại tiến hành chụp ảnh.

Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp cầm ảnh, mang theo sáu gã hộ vệ Trung Ương và hai đội binh sĩ tiếp tục tìm người.

Sắc mặt của Hi Bối Kỳ trở nên ngưng trọng, nói:

- Bọn họ rời khỏi Vệ Thành Số Chín, không biết sẽ trốn ở đâu đây.

- Bọn hắn không trốn thoát đâu.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Ny Cát Sa nhắc nhở:

- Dặn dò bên Hải Quan chú ý một chút, còn có bên phi thuyền vận chuyển cũng phải có người giám sát.

Trong vương quốc Huyền Vũ có "bãi đậu phi thuyền" giống như sân bay ở Lam Tinh, cung cấp dịch vụ đưa đón dân chúng.

- Yên tâm đi, ta đã an bài xong xuôi cả rồi, hình ảnh của bọn hắn cũng đã đưa tới các trạm xe lửa.

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

- Tốt.

Ny Cát Sa lên tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc, động tĩnh bên trong vẫn không hề thuyên giảm.

- Mục Lương đang phá nhà sao?

Ly Nguyệt chớp mắt hỏi.

- Không biết.

Ny Cát Sa nhún vai đáp.

- Đông đông đông ~~~

Sáng sớm, tiếng chuông Huyền Vũ du dương báo hiệu bắt đầu một ngày bận rộn.

Nguyệt Thấm Lan đi vào chính sảnh, xoa xoa mái tóc dài màu xanh nước biển, lông mi nhỏ dài run nhè nhẹ.

Thanh Vụ mềm mại lên tiếng chào hỏi:

- Chào buổi sáng Thấm Lan đại nhân.

Nguyệt Thấm Lan khẽ thở ra một hơi, dịu dàng hỏi:

- Chào buổi sáng, Mục Lương còn chưa đi ra sao?

- Chưa ạ.

Thanh Vụ lắc đầu nói.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, hỏi:

- Mục Lương đã ở bên trong mấy ngày rồi?

Mấy ngày nay dù bận rộn nhưng cô vẫn sẽ quan tâm đến trạng thái của Mục Lương.

- Bệ hạ đã ở bên trong được năm ngày rồi.

Thanh Vụ thanh thúy đáp.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lại lấp lóe, nhẹ giọng nói:

- Năm ngày rồi sao...

Thanh Vụ nói:

- Đúng vậy, nhưng mà âm thanh trong phòng làm việc chưa bao giờ ngừng nghỉ, bệ hạ không có nghỉ ngơi.

- Ta đi xem hắn một chút.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ vài giây rồi cất bước đi tới phòng làm việc.

- Phanh phanh ~~~

Trong phòng làm việc truyền ra tiếng động, Mục Lương vẫn còn đang bận rộn.

Nguyệt Thấm Lan đứng trước cửa do dự một chút, nghĩ thầm Mục Lương làm ra động tĩnh lớn như thế nghĩa là không để bị quấy rầy, vì vậy giơ tay lên gõ cửa phòng.

- Cốc cốc ~~~

Cửa phòng bị gõ vang, động tĩnh trong phòng làm việc ngừng lại.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị đẩy ra, trong mắt Mục Lương phản chiếu bóng dáng của Nguyệt Thấm Lan.

Hắn ôn hòa hỏi:

- Có chuyện gì vậy, xảy ra việc gì không xử lý được sao?

- Không có gì, chỉ là ta lo lắng ngươi cho nên tới xem thôi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương cười một tiếng, bình thản nói:

- Ta không sao.

- Vậy ngươi sắp xong việc chưa, có muốn nghỉ ngơi một chút không?

Nguyệt Thấm Lan vươn tay sửa sang lại mái tóc trên trán Mục Lương.

Mục Lương bình thản nói:

- Không cần đâu, hôm nay hẳn là sẽ xong việc rồi, nhớ chuẩn bị một phần cơm tối cho ta.

- Tốt.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

Trước khi Mục Lương xoay người lại thì hắn lại hỏi lần nữa:

- Dạo gần đây không có xảy ra chuyện gì thật sao?

- Không có, tất cả cũng có thể giải quyết.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười đáp.

- Vậy được rồi.

Mục Lương gật đầu một cái, trở lại phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu chế tạo.

Nguyệt Thấm Lan chớp mắt, cất bước trở lại chính sảnh, dặn dò tiểu hầu gái làm thêm một phần cơm tối.

- Thật tốt quá, mọi người đã vài ngày không gặp bệ hạ rồi!

Trong mắt của Thanh Vụ lộ vẻ vui mừng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy cơm tối làm phong phú một chút, nhưng mà đừng lãng phí.

- Vâng!

Thanh Vụ ngoan ngoãn gật đầu đáp.

- Cộp cộp ~~~

- Ta đã trở về.

Ngôn Băng đi vào cung điện, cô tiện tay tháo mũ giáp xuống, mái tóc ngắn màu tím tản ra.

Nguyệt Thấm Lan ôn hòa hỏi:

- Ngươi vất vả rồi, chuyện Bất Hủ Chúng đã có tiến triển gì chưa?

Ngôn Băng lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Có thu hoạch tin tức về Bất Hủ Chúng nhưng mà vẫn chưa tìm được tung tích của đám người Mã Cách Phu.

Bọn họ biết được tên của mấy người Mã Cách Phu là từ lời kể của Tuyết Diệp, lúc trước khi ba tên kia nói chuyện đều không hề có cố kỵ cô gái Ma Cà Rồng, đều gọi thẳng tên của đối phương.

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, hỏi:

- Năm ngày trôi qua rồi mà vẫn không có manh mối gì sao?

- Tạm thời vẫn không có.

Ngôn Băng lắc đầu.

Mấy ngày nay cô đã thu được rất nhiều tin tức chỉ điểm từ các tòa Vệ Thành và thôn trấn do quần chúng gửi tới, thế nhưng mỗi lần đều bắt hụt.

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi:

- Bên Ngải Lỵ Na có tin tức gì không?

- Ta không biết, chờ cô ấy trở lại rồi hỏi sau.

Ngôn Băng lạnh nhạt đáp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu nói:

- Tốt.

Ngôn Băng nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng lên tiếng:

- Đúng rồi, ta đã có tin tức về Trùng Thận Lâu.

- Ở đâu?

Nghe được lời này, đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lập tức sáng ngời.

Cô phân phó thuộc hạ lưu ý tin về Trùng Thận Lâu, nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có thu hoạch nào, không ngờ hôm nay lại nghe được tin tức từ Ngôn Băng.

Ngôn Băng nghiêm mặt nói:

- Một vị thương nhân tên Tát Khải có một tấm da Trùng Thận Lâu, đối phương ra giá 1 triệu đồng Huyền Vũ.

- 1 triệu đồng Huyền Vũ!

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.

1 triệu đồng Huyền Vũ nếu đổi thành tinh thạch ma thú sẽ tương đương với tinh thạch ma thú cấp 9.

Cô không khỏi hỏi:

- Trùng Thận Lâu cấp mấy thế?

- Cấp 7.

Ngôn Băng nhẹ giọng trả lời.

Nguyệt Thấm Lan bĩu môi, không khỏi mắng thầm một câu:

- Hắn còn dám chào giá cao hơn cả Hồ Tiên nữa.

Da của Trùng Thận Lâu có giá cao nhất là ba trăm ngàn đồng Huyền Vũ, trừ phi là da Trùng Thận Lâu cấp Vương.

- Gì cơ, có chuyện gì mà nhắc tới ta thế?

Đột nhiên, giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên vang lên.

Cô gái đuôi Hồ Ly uốn éo đi vào chính sảnh.

Nguyệt Thấm Lan cười trêu ghẹo:

- Ta khen năng lực làm việc của ngươi rất mạnh.

- Ha ha ha, cảm ơn lời khen ngợi nhé.

Hồ Tiên cười quyến rũ.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:

- Hôm nay ngươi không bận việc sao?

- Hôm nay không có chuyện lớn, ta để người phía dưới làm là tốt rồi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, ưu nhã nói:

- Vậy thì tốt quá, ta cần ngươi đi hỗ trợ nói chuyện làm ăn, giao dịch một tấm da Trùng Thận Lâu.

- Tình huống cụ thể là gì, nói ta nghe một chút đi.

Hồ Tiên đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận