Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 228: Mục Lương Rất Lợi Hại

Mễ Nặc liếc nhìn chén trà, thanh thúy nói:
- Trà Tinh Thần, có phải uống rất ngon hay không?
- Uống rất ngon.
Mễ á gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Bình thường các ngươi đều uống loại trà này sao?
- Đúng vậy, ở Phủ Thành Chủ cũng chỉ có một loại trà này mà thôi.
Mễ Nặc dọn xong bộ đồ ăn, tiếp tục nói:
- Mục Lương nói, uống nhiều trà Tinh Thần còn có thể kéo dài tuổi thọ, rất tốt cho thân thể.
- Có thể kéo dài tuổi thọ?
Mễ Á sợ ngây người.
Trong lòng của cô đã tin, dù sao khi uống một ngụm trà nóng kia đã đủ để chứng minh nhiều vấn đề.
Mễ Á kéo tay em gái, ngạc nhiên nói:
- Các ngươi có rất nhiều loại trà này sao?
- Lá trà đã chế biến thì không còn bao nhiêu.
Mễ Nặc chỉ hướng ngoài cửa sổ, lúc này Trà Thụ Tinh Thần đang tỏa sáng.
Cô mỉm cười nói:
- Nhưng lá trà tươi thì còn rất nhiều.
- Mễ Nặc, ngươi nói lá trà này là lấy từ cây Trà thụ bên ngoài à?
Mễ Á kinh ngạc hỏi.
- Đúng thế.
Mễ Nặc thanh thúy đáp.
Cô dọn thêm một món canh nóng, ôn nhu thúc giục:
- Chị, không phải ngươi đói à, nhanh ăn đi.
- Ừm.
Mễ Á kiềm chế lòng hiếu kỳ.
Thật sự cô rất đói bụng, cảm thấy có thể ăn gọn một con hung thú chỉ trong một hơi thở.
Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á sáng lên, kinh ngạc hỏi:
- Ăn ngon quá, ngươi học nấu cơm từ bao giờ vậy?
- Cũng không lâu lắm, sau khi đi theo Mục Lương mới từ từ học.
Tay của Mễ Nặc chống cằm, nhìn chị không hề giữ hình tượng thục nữ mà ăn ngấu nghiến.
- Nhanh nói cho ta một chút, ta rời đi mấy năm nay, ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Mễ Á truy vấn liên tục.
- Tại sao ngươi rời khỏi bộ lạc, còn có Mục Lương kia là chuyện gì nữa?
- Chuyện dài lắm, chị cứ ăn trước đi.
Mễ Nặc đứng dậy đi ra, nhẹ giọng nói:
- Ta đi chuẩn bị nước tắm cho ngươi. Việc ấy chờ tắm rửa xong lại nói.
- ...
Mễ Á há miệng, em gái đúng là đã trưởng thành, làm việc gì cũng có chủ kiến của mình.
Cô thở dài, nhìn chằm chằm đĩa rau xanh xào cải trắng kia, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
- Không nên làm khó đồ ăn ngon, lãng phí là việc đáng xấu hổ.
Mễ Á tự mình an ủi mình một câu, miệng lớn ăn hết số thức ăn còn lại.
Một hồi sau.
- Xem ra Mễ Nặc đã sống rất tốt.
Mễ Á buông đũa xuống, bắt đầu xuất thần.
Dáng vẻ của em gái không giống như bị ủy khuất, lại càng không giống như người đang bị giam cầm.
Vốn dĩ cô định dẫn em gái đi, nhưng tình huống trước mắt, lại có chút không xác định.
- Để sau rồi nói.
Mễ Á ung dung thở dài, cầm chén trà bắt đầu đờ ra.
Đêm khuya.
Hai chị em Mễ Nặc và Mễ Á ngâm mình trong bồn tắm lớn.
- Thật thoải mái !
Mễ Á không nhịn được cảm thán một câu.
Thân thể của cô ngâm mình ở trong nước nóng, trong nháy mắt đó đầu khớp xương đều tựa như muốn mềm.
- Rất thoải mái nha!
Mễ Nặc che miệng cười trộm.
Mễ Á muốn biết về cuộc sống của em gái, hỏi:
- Mỗi ngày ngươi đều tắm ở đây sao?
- Đúng vậy đó, Mục Lương nói, mỗi ngày đều phải ăn, mỗi ngày đều phải tắm mới được.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc trở nên hồng nhuận.
- Không cần thiết phải tắm mỗi ngày vậy chứ.
Mễ Á có chút không nỡ, đây hoàn toàn là đang lãng phí nước mà.
- Phải tắm chứ, tắm rồi mới sạch sẽ.
Mễ Nặc lại bất đồng ý kiến.
Tròng mắt màu lam của cô hiện lên một tia giảo hoạt, thanh thúy nói:
- Chị, ngươi ngửi thử mùi trên người xem, hôi chết người ta rồi, ngươi phải ngâm nước thêm một hồi mới được.
- Hôi?
Mễ Á nhíu mày.
Cô giơ tay lên ngửi thử dưới nách, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
- Thật sự rất hôi mà sao bình thường ta không phát hiện ra nhỉ?
Mễ Á thở sâu, thân thể lại luồn vào nước, để nước không cao quá cằm.
Cô ngửa mặt lên, nói sang chuyện khác:
- Mễ Nặc, giờ có thể nói mọi chuyện xảy ra sau khi ta đi rồi chứ?
- Ta quen biết Mục Lương ở bộ lạc cũ, lúc đó mới nhặt được hắn.
Mễ Nặc đang nhớ lại, ôn nhu kể chuyện đã qua.
Mễ Á an tĩnh nghe, sắc mặt của cô biến đổi khó lường.
Cô nghe thấy những chuyện thú vị cũng chỉ biết nhếch miệng, sẽ lo lắng khi nghe thấy chuyện mạo hiểm kích thích.
Sáng sớm, trong phòng của Mễ Nặc.
Mễ Nặc mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn chị gái đang nằm ở bên cạnh.
Đêm qua hai người ngâm nước nóng xong thì liền về phòng, sau đó tâm sự cho tới nửa đêm, cuối cùng thực sự không trụ được mới cùng nhau đi ngủ.
Đã rất lâu rồi Mễ Á chưa được ngủ một giấc ngon như vậy.
Hôm qua, cô tiêu hao quá nhiều thể lực, sức mạnh bóng tối của cô còn chưa hoàn toàn hồi phục cho nên ngủ rất say.
Mễ Nặc nghịch ngợm đưa tay đùa 1 lỗ tai mèo của chị gái.
Lỗ tai mèo của Mễ Á run lên, thần tình có chút bất an, lại tựa như đang mơ thấy ác mộng.
- Chị?
Mễ Nặc bị doạ sợ cho giật mình.
Mễ Á có chút mơ hồ mở mắt ra, giường lớn mềm mại khiến cô hơi thất thần, như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau giấc mộng, nhất thời không định hình được mình đang ở đâu.
- Chị?
Mễ Nặc đưa tay quơ quơ ở trước mắt chị gái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
Mễ Á từng bước hoàn hồn, thấy rõ khuôn mặt của em gái.
Cô khàn giọng nói:
- Ta không sao, chỉ nằm mộng mà thôi!
Mễ Á đã gặp một ác mộng.
Ở trong mơ, cô bị rất nhiều người truy sát, trong đó có người thú, có Ma Ca Rồng, thậm chí còn có hung thú.
Những người ấy đều là kẻ cô đã từng chọc phải, đủ loại lý do, nhiều nhất là bởi vì trộm đồ của bọn họ.
- Mơ thấy chuyện gì không tốt rồi à?
Mễ Nặc quan tâm hỏi.
- Không có.
Mễ Á miễn cưỡng nở một nụ cười.
Đây là quá an nhàn rồi ư, đột nhiên cô trầm tĩnh lại không kịp thích ứng.
- Được rồi.
Mễ Nặc không có hỏi tới nữa.
Cô vén chăn lên ngồi dậy, chuẩn bị đến phòng bếp xem có gì cần giúp hay không, hôm nay cô đã ngủ dậy muộn rồi.
Mễ Á cũng ngồi dậy theo, lúc này trong phòng đã được bao phủ bởi ánh nắng, đồ đạc trong phòng đêm qua không nhìn rõ, bây giờ đã có thể nhìn rõ.
Cô mới phát hiện trong phòng của Mễ Nặc treo rất nhiều tranh, đủ mọi thứ.
Đa phần là cách bố trí căn phòng, còn có bức tranh có chút quen thuộc kia.
- Những thứ này đều là do em vẽ?
Mễ Á kinh ngạc nhìn về phía em gái.
Mễ Nặc thanh thúy nói:
- Những thứ đó đều là do Mục Lương vẽ.
Cô đi giày rồi đi tới bên tường, giơ ngón tay chỉ vào bức tranh trên tường bắt đầu giới thiệu.
- Bức họa ấy là bức ta thích nhất, là bức hoạ đầu tiên mà Mục Lương tặng cho ta.
Mễ Nặc chỉ vào bức hoạ ở chính giữa tường, ánh mắt màu xanh lam lóe ra một tia nhu tình.
- Bộ lạc của chúng ta sao?
Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á nhìn chằm chằm bức hoạ tên là Quê Hương.
- Mục Lương vì sợ ta đau lòng nên đưa ta một bức họa đấy.
Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc khẽ đỏ ửng.
- Bức này là vẽ ngôi nhà đầu tiên mà chúng ta có được, cũng là bức hoạ thứ hai mà ta ưa thích.
- Mục Lương thực sự rất lợi hại, bằng vào sự miêu tả của ta, anh ấy đã vẽ ra chân dung của chị.
Mễ Nặc tràn đầy phấn khởi giới thiệu bộ sưu tập của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận