Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 962: Đưa Ra Lựa Chọn

Những Người Cá còn lại đều nhìn về phía Mục Lương, chờ đợi câu trả lời của hắn.

- Lựa chọn thứ nhất, tộc Người Cá các ngươi lưu lại nơi này chờ chết, chờ bầy Hư Quỷ kia xông tới, nuốt hết các ngươi.

Mục Lương quét mắt nhìn tộc trưởng Người Cá.

Anh dựa lưng vào ghế lưu ly, tiếp tục nói:

- Lựa chọn thứ hai, tất cả người dân trên đảo đều phải sơ tán, từ bỏ nơi này.

Đây là một tình huống không có lời giải đáp, cho dù như thế nào đi nữa thì đảo Người Cá sẽ không còn thuộc về tộc Người Cá nữa.

- Không thể rời đi, đây là đất tổ của chúng ta!

Một chiến sĩ Người Cá từ chối không chút do dự.

- Đúng vậy, đây là đất tổ, không thể rời đi!

Các chiến sĩ Người Cá khác cũng lần lượt đáp lại.

- Vậy thì các ngươi cứ ở lại đây chờ chết đi.

Mục Lương ngước mắt khẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Các ngươi cứ ở lại cái nơi gọi là đất tổ của mình đi, sau đó bị bầy Hư Quỷ kia diệt tộc.

- Diệt tộc...

Tròng mắt của tộc trưởng Người Cá co rụt, lại im lặng một lần nữa.

- Tộc trưởng.....

Na An há miệng, không biết nói cái gì cho phải.

Từ tận đáy lòng, cô không muốn rời khỏi đảo Người Cá, nhưng việc này liên quan đến vấn đề sinh tồn của tộc nhân, có thể bọn họ sẽ phải rời đi, nhưng quyết định là của tộc trưởng.

- Đây là một vấn đề về sự chọn lựa.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

Tâm trạng của Bố Vi Nhân có chút nặng nề, có loại cảm giác thỏ chết rất đáng thương.

Đảo Người Cá đã kết thúc, có phải sau này thành Bắc Hải sẽ có kết cục như vậy?

Đợi đến khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ tiến tới, lại có tòa thành nào có thể may mắn sống sót?

Vì sao thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ năm nay lại có nhiều biến cố như vậy.

- Cái này có gì khó chọn lựa? So với một hòn đảo, đương nhiên là sống sót quan trọng hơn rồi!

Thái Khả Khả nhỏ giọng thầm thì.

Dưới cái nhìn của cô, sống sót quan trọng hơn tất cả, tộc đàn không còn, muốn tổ địa có ích gì nữa chứ?

Huống chi trong tương lai, nơi này sẽ bị nuốt chửng bởi bầy Hư Quỷ tuôn ra từ lòng đất, cái gọi là đất tổ cũng sẽ không còn thuộc về tộc Người Cá.

- Cái nhìn của ngươi rất sáng suốt, nhưng ngươi không phải người trong cuộc.

Ny Cát Sa khoanh hai tay trước người, dùng cùi chỏ chọc vai của cô gái tóc biếc.

- Ta nghĩ các ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi, sống sót quan trọng hơn.

Bố Vi Nhân khuyên nhủ.

- Hô...

Tộc trưởng Người Cá ngẩng đầu, lão thở dài một hơi, thoạt nhìn như là già thêm mấy tuổi.

Lão nhìn về phía Mục Lương, nói với giọng khàn khàn:

- Cho dù có rời khỏi đảo Người Cá thì chúng ta cũng không biết đi đâu……!

- Các ngươi có thể rời khỏi nước mặn không?

Đôi mắt màu đen của Mục Lương trở nên thâm thúy.

- Không được.

Tộc trưởng Người Cá lắc đầu, trầm giọng nói:

- Mặc dù tộc Người Cá chúng ta có thể cuộc sống trên đất, nhưng lại không thể hoàn toàn rời khỏi nước, nếu không vảy trên người sẽ rụng, nghiêm trọng thì sẽ chết.

- Vậy à.....?

Mục Lương nhíu mày.

Anh lại hỏi:

- Vậy nếu như sống trong nước ngọt thì sao, như vậy được không?

- Có thể, nhưng nước ngọt thật sự quá khan hiếm.

Tộc trưởng Người Cá co giật khóe miệng.

Nước ngọt còn không có để uống, sao có thể xa xỉ dùng để ngâm người chứ.

………….

Bố Vi Nhân chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, cô nhìn Mục Lương rồi im lặng suy tư.

Cô nhớ lại dáng vẻ của Ngoại Thành thành Huyền Vũ khi nhìn từ trên cao xuống, rồi lại nghĩ tới vấn đề mà Mục Lương mới vừa hỏi, trong lòng có một suy đoán kinh người.

Ly Nguyệt và Ny Cát Sa liếc nhau, có vẻ như cũng đã hiểu được tính toán của Mục Lương.

A Vũ đi lên trước, nghiêm túc hỏi:

- Tộc trưởng, chúng ta thật sự phải rời đi đảo Người Cá sao?

- Đúng là nên rời đi, vì để tộc đàn có thể phát triển lâu dài, ta nên làm ra chọn lựa.

Ánh mắt của tộc trưởng Người Cá trở nên ảm đạm, phần lưng hơi cong xuống.

- Nhưng nếu rời khỏi đảo Người Cá, vậy chúng ta có thể đi đâu bây giờ?

Đôi mắt màu tím của Na An ngân ngấn nước, thấp giọng nói:

- Nếu những kẻ xấu xa kia biết về sự tồn tại của chúng ta thì chúng ta chắc chắn sẽ bị bắt làm nô lệ.

Tộc Người Cá rất hiếm, cũng vì vậy mà bọn họ rất dễ bị săn đón bởi một số người, đám người đó cho rằng có được một nô lệ Người Cá là chuyện rất vinh quang.

- Dọn đến thành Huyền Vũ đi, nơi đó rất an toàn, hơn nữa có đủ nước ngọt để các ngươi sống sót.

Mục Lương thốt ra một câu khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Trong mắt hắn, tộc Người Cá là Hải Quân trời sinh, có thể bù đắp vào chỗ trống Hải Quân thành Huyền Vũ.

Đây là lý do tại sao anh muốn cho tộc Người Cá gia nhập vào thành Huyền Vũ.

Trong tương lai, Mục Lương muốn tiến sâu vào Vùng Nước Mặn, như vậy nắm giữ Hải Quân thông thạo kỹ năng bơi lội là điều cực kỳ quan trọng.

- Quả nhiên…..

Tròng mắt của Bố Vi Nhân co rụt, xem ra cô đã đoán đúng rồi.

- Ngươi muốn chúng ta đến sống ở thành Huyền Vũ?

A Vũ sửng sốt một chút, quỷ thần xui khiến mà không có phản đối.

Hắn biết điều kiện sống ở thành Huyền Vũ rất tốt, nơi đó có cây xanh râm mát, có nước ngọt bao la, rất thích hợp để tộc Người Cá sinh sống.

- Các hạ, việc này liên quan đến an nguy của tộc Người Cá, không phải là chuyện đùa.

Tộc trưởng Người Cá nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục Lương.

Lão đè nặng gậy chống, gằn từng chữ một:

- Cho dù thành Huyền Vũ có nhiều nước ngọt tới đâu đi nữa thì cũng không thể nào cung cấp đủ cho cuộc sống của 1625 tộc nhân chúng ta.

- Chỉ có hơn một ngàn sáu trăm người thôi sao, nếu vậy hoàn toàn không thành vấn đề.

Mục Lương nhướng mày, bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Tộc trưởng Người Cá sửng sốt.

- Nước ngọt ở thành Huyền Vũ có thể lấp đầy mấy trăm cái hồ lớn như vậy.

Mục Lương nhẹ nhàng dậm chân, ý chỉ hồ nước cực lớn trên đỉnh núi này.

Anh suy nghĩ, đợi Rùa Đen tiến hóa đến cấp 11, rồi lại tiến hóa Thủy Tinh Ngư đến cấp 10, như vậy có thể kiến tạo một cái hồ lớn ở Ngoại Thành, một cái hồ có kích cỡ bằng đảo Người Cá.

- Tộc trưởng, Mục Lương các hạ nói là sự thật.

Na An nhỏ giọng nhắc nhở.

- Về điểm này thì Mục Lương vẫn còn khiêm tốn rồi.

Bố Vi Nhân nhẹ nhàng nói.

Căn cứ vào những gì cô biết, thành Huyền Vũ có Thủy Tinh Ngư, hơn nữa Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đều có năng lực ngưng tụ nước.

Lấy thực lực của hai người bọn họ, việc lấp đầy mấy trăm hồ nước đúng là không khó, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

- Thật sao?

Tộc trưởng Người Cá có chút hoảng hốt, hoài nghi hỏi:

- Tại sao thành Huyền Vũ lại có nhiều nước ngọt như vậy?

- Cái này không quan trọng.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Anh nhếch môi, tự tin nói:

- Chỉ cần các ngươi đến thành Huyền Vũ, không sợ không có chỗ ở, hơn nữa sự an toàn cũng được bảo đảm.

- Trả giá là cái gì?

Tộc trưởng Người Cá nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mục Lương, nghiêm giọng hỏi:

- Hoặc nói cách khác, tộc Người Cá chúng ta cần lấy cái gì để giao dịch?

- Rất đơn giản, trung thành với ta.

Mục Lương khẽ hất hàm, giọng điệu tự tin và ngạo nghễ nói:

- Chỉ cần ta còn sống, ta có thể bảo đảm tộc đàn của các ngươi trường tồn và không suy tàn.

Tộc Người Cá nghe vậy đều chấn động tâm thần, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận