Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2340: Xoá Sạch Đống Ý Tưởng Kỳ Quái Trong Đầu Của Ngươi Đi.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, không bao lâu thì Lai Vu đã bắt được Văn Điệp Thông Quan, ngạc nhiên kiểm tra mấy lần rồi mới cẩn thận thu hồi.

- Muốn tiến vào vương quốc Huyền Vũ thì ngươi có thể ngồi xe lửa ngắm cảnh hoặc ngồi phi thuyền vận chuyển, giá vé sẽ khác nhau.

Nhân viên công vụ nhắc nhở.

- Cái nào nhanh hơn?

Lai Vu thuận miệng hỏi.

Nữ nhân viên mỉm cười đáp:

- Phi thuyền sẽ nhanh hơn, hai mươi phút là có thể đến Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Vậy xe lửa ngắm cảnh thì sao?

Lai Vu tò mò hỏi.

Nhân viên này giải thích:

- Vậy thì cần một ngày mới đến nơi, nhưng ven đường sẽ trải qua rất nhiều địa điểm tham quan, đây là trải nghiệm mà cưỡi phi thuyền vận chuyển không có được.

- Hóa ra là như vậy.

Lai Vu do dự một chút, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vẫn là ngồi phi thuyền đi, ta không có thời gian.

- Được rồi, mời qua bên kia mua vé, chuyến bay gần nhất là ở nửa giờ sau.

Nữ nhân viên giơ tay ra hiệu cửa sổ bán vé ở đằng xa.

- Được rồi.

Lai Vu gật đầu, cất bước đi về phía cửa sổ bán vé.

Đại La vội vã đi theo, vừa đi vừa hét lên:

- Đại tỷ, bọn họ còn kiểm tra đồ đạc ta mang theo, cũng may là ta không mang vũ khí, nếu không thì không vào được rồi.

-... Câm miệng đi.

Lai Vu nhức đầu nói.

- Vâng!

Đại La khó hiểu giơ tay lên gãi ót.

……….

Sau khi tiến vào phòng chờ trước phi thuyền vận chuyển, Đại La nhìn vé máy bay trong tay, khuôn mặt nhức nhối, đặt mông ngồi bên cạnh Lai Vu, lải nhải:

- Đại tỷ, vé phi thuyền đắt thật đấy!

Lai Vu liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Ta nhớ là có bán ghế hạng ba rẻ hơn, ngươi muốn mua ghế hạng nhất giống ta làm gì?

Cô nhiều tiền lắm của, mua ghế hạng nhất để ngồi thoải mái, có điều giá vé là gấp bốn ghế hạng ba.

- Hì hì, ta muốn đi theo đại tỷ.

Đại La giơ tay gãi ót.

Đôi mắt đẹp của Lai Vu híp lại, nhàn nhạt nói:

- Chính xác là muốn ta xử lý phiền toái cho ngươi ở vương quốc Huyền Vũ, đúng không?

- Không thể nào, đại tỷ đừng nghĩ xấu cho ta như vậy chứ!

Đại La lập tức sừng sộ lên.

- Tốt nhất là vậy.

Lai Vu hơi rũ mắt, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh phòng chờ.

- Đại tỷ, nơi này nhìn xa hoa thật, ta còn tưởng rằng đang ở trong vương cung nào đó.

Đại La ngó dáo dác khắp nơi rồi khen ngợi không ngớt.

Phòng chờ được xây bằng lưu ly, trong phòng có mười hai cây cột chống, cột xung quanh được điêu khắc rồng phượng sống động như thật, mỗi cây cột đều là một tác phẩm nghệ thuật.

- Đúng là rất không tệ.

Lai Vu chậm rãi gật đầu đồng ý.

Đại La nhìn quanh một vòng rồi quay đầu thấp giọng nói:

- Đại tỷ, ngươi nói xem nếu chúng ta tháo dỡ những cây cột này đem đi bán thì có thể bán được giá tốt không?

- Hử??

Lông mày của Lai Vu co giật, lập tức quay đầu cảnh cáo:

- Đừng gây chuyện ở đây, xoá sạch đống ý tưởng kỳ quái trong đầu của ngươi đi.

- Đại tỷ quá xem thường ta, ta lại không phải đồ ngốc.

Đại La bĩu môi lẩm bẩm một tiếng.

- Ta cảm thấy ngươi chính là đồ ngốc.

Lai Vu nhức đầu quay sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với Đại La.

-...

Đại La có chút phiền muộn, nhưng chẳng mấy chốc lại bị đồ vật trong phòng chờ hấp dẫn lực chú ý.

Hắn phát hiện có rất nhiều tranh treo trên tường, mỗi bức đều tinh mỹ không gì sánh được, nhưng sau khi nhìn thấy yết giá dưới góc phải thì hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng, trong phòng nghỉ ngơi vang lên lời nhắc nhở của nhân viên:

- Mời các hành khách đi chuyến bay số hai mươi sáu chuẩn bị soát vé lên thuyền.

- Đại tỷ, đến lượt chúng ta lên thuyền rồi.

Đại La liếc nhìn tấm vé trong tay.

- Câm miệng, chớ quấy rầy.

Lai Vu giơ tay lên nâng trán, cất bước đi về phía cửa soát vé.

Hai người thuận lợi hoàn thành soát vé, đi dọc theo thông đạo nối liền phòng chờ và phi thuyền.

Ở sân bay Hải Quan có một chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ trung đang đậu, nó có thể chứa tối đa một ngàn hành khách cùng lúc, cứ cách hai giờ sẽ có một chuyến bay giữa Thành Buôn Bán Sơn Hải và Hải Quan.

Nhân viên phục vụ nhắc nhở:

- Khoang ghế hạng nhất ở tầng cao nhất.

- Tốt.

Đại La nhếch miệng cười đáp lại.

Lai Vu không khỏi tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi lên cầu thang đến tầng cao nhất của phi thuyền.

- Đại tỷ, chờ ta một chút!

Đại La hô một tiếng, vội vã bước nhanh đuổi theo.

Lai Vu cảm thấy nhức đầu, Đại La giống như khối kẹo mạch nha dính răng gỡ mãi không ra, vẫn luôn đi theo sau lưng nàng.

Cả hai tìm được ghế của mình rồi ngồi xuống, giữa hai người bị ngăn cách bởi một lối đi nhỏ, điều này khiến nữ nhân âm thầm thở phào một hơi.

Mười phút sau, trong khoang thuyền vang lên giọng nói của nhân viên phục vụ:

- Mời tất cả hành khách nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, năm phút nữa sẽ cất cánh.

- Cộp cộp cộp ~~~

Những hành khách khác lần lượt lên thuyền, chẳng mấy chốc toàn bộ ghế ngồi đã bị lấp đầy.

Đại La quay đầu nhìn quét một vòng, phát hiện người mua ghế hạng nhất đều là quý tộc và phú thương, mỗi người đều ăn mặc sang quý, chỉ có hắn và Lai Vu là không hợp nhau.

Không lâu sau, cửa khoang chậm rãi đóng lại, máy hơi nước trên phi thuyền vận chuyển khởi động, tua-bin quạt gió xoay nhanh nâng phi thuyền rời khỏi mặt đất.

Tốc độ của phi thuyền đều đặn tăng lên, toàn bộ quá trình rất bình ổn, chỉ có chút ít cảm giác không trọng.

Ngay phía trên Hải Quan chính là pháo đài Sơn Hải Quan, phi thuyền vận chuyển chỉ cần bay lên vuông góc rồi thay đổi phương hướng tiến vào Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Bởi vì thời gian bay rất ngắn cho nên trên phi thuyền không xây nhà ăn, để dành không gian tạo thêm khoang thuyền.

Mặc dù nơi đây không có nhà ăn nhưng lại có xe bán đồ ăn vặt và thức uống, nhân viên phục vụ sẽ đẩy xe quanh khoang thuyền, hành khách nào mua chỉ cần giơ tay gọi một tiếng.

Đại La mua một bao bánh bích quy nhỏ, vừa ăn vừa xem phim truyền hình miễn phí.

Ở trong khoang ghế hạng nhất có gắn một chiếc TV treo tường thường xuyên phát phim điện ảnh, phim truyền hình, quảng cáo, tất cả đều là vì mục đích tuyên truyền sản phẩm.

- Rất thú vị.

Đại La xem mê mẩn.

Lai Vu cũng đang xem TV rất nhập thần, thì ra vương quốc Huyền Vũ lại có vật thần kỳ như vậy.

Bọn hắn xem phim vô cùng chăm chú, ngay cả phi thuyền bắt đầu giảm độ cao cũng không hề lưu ý đến.

Giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên:

- Năm phút nữa phi thuyền sẽ đáp xuống Thành Buôn Bán Sơn Hải, mời tất cả hành khách trên thuyền chuẩn bị rời đi.

- A, mới đó đã đến rồi à?

Đại La và Lai Vu phục hồi tinh thần lại.

Lai Vu cau mày nói:

- Nhưng chúng ta còn chưa xem xong tập phim này.

Nhân viên phục vụ mỉm cười giải thích:

- Hành khách nào thích TV có thể đến mua ở Trân Bảo Lâu ở Thành Buôn Bán Sơn Hải hoặc Trung tâm Buôn bán Ma Cụ.

Trung tâm Buôn Bán Ma Cụ là sự kết hợp của trung tâm thiết bị điện, trung tâm đồ dùng trong nhà và trung tâm bán sỉ ở Địa Cầu, toàn bộ linh khí và ma cụ giao dịch đối ngoại trong vương quốc Huyền Vũ đều có bán tại nơi đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận