Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 720: Muốn Xin Cha Ta Tới Không Quân

Trà hoa, đúng như tên gọi, là một loại trà được làm từ cánh hoa.

- Ta có thể uống.

Mễ Nặc đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên.

- Uống ít thì được.

Mục Lương rõ ràng nói.

Vệ Ấu Lan nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu thư Cầm Vũ, tiểu thư Đại An Ti, các ngươi muốn uống rượu hoa quả không?

- Muốn!

Đại An Ti tò mò gật đầu.

Cầm Vũ im lặng nhận lấy ly rượu trên tay tiểu hầu gái.

Cô ngửi thấy hương vị của rượu táo, ngửi thấy một chút chua và hương rượu.

- Rất thơm.

Đại An Ti giơ chiếc cốc lưu ly trong suốt lên, thử nhấp một ngụm rượu hoa quả.

Vị hơi chua, sau khi vào cổ họng có chút ngọt sau cùng thoang thoảng mùi rượu.

- Quao, uống rất ngon.

Đại An Ti ngạc nhiên nói.

Ừng ực ừng ực...

Cô kinh ngạc quay đầu lại, Cầm Vũ đã uống hết một hơi cạn sạch ly rượu hoa quả.

- Đừng uống nhanh như vậy sẽ dễ say.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nhắc nhở.

- Say là cái gì?

Đôi mắt xanh lam của Cầm Vũ hơi nheo lại, mặt không chút thay đổi, mặt cô cũng không đỏ lên tí nào.

Hồ Tiên nửa người dựa vào trên ghế gỗ, cất giọng quyến rũ nói:

- Còn uống nữa thì sẽ say đấy.

- Rót đầy cho ta!

Cầm Vũ lắc mạnh ly rượu.

Tiểu Lan nghe thấy những lời đó liền rót đầy ly rượu cho cô.

Ừng ực ừng ực...

Cầm Vũ nâng ly rượu lên, ngửa mặt uống cạn.

- Tửu lượng không tồi.

Mục Lương nhướng mày vẫy vẫy tay:

- Tiểu Lan lại đi lấy rượu lúa mì.

- Vâng, đại nhân.

Vệ Ấu Lan quay người bước nhanh về cung điện.

Năm phút sau, tiểu hầu gái mang đến một bình lớn rượu lúa mì.

- Rót đầy cho cô ấy.

Mục Lương vươn tay ra chỉ Cầm Vũ.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan đổi cho Cầm Vũ một ly, sau đó rót đầy rượu lúa mì.

Cầm Vũ nhìn rượu lúa mì có màu sắc khác nhau, thử uống một hớp, nồng độ cồn cao hơn rượu hoa quả, còn có mùi lúa mì.

Mục Lương nhấp một ngụm rượu, ấm bụng, cười hờ hững:

- Đây là rượu lúa mì có độ cồn cao hơn. Ngươi uống quen không?

- Thật ngon.

Cầm Vũ chỉ ly rượu trong tay, lần nữa chạm đáy.

- Rót đầy.

Mộ Lương hứng thú, cuối cùng cũng có người có thể cùng anh uống rượu rồi...

Tiểu hầu gái nhanh chóng di chuyển, chỉ cần ly rượu trong tay Cầm Vũ cạn, cô liền biết điều rót đầy.

Hai người họ uống rượu trong không khí ngươi một ly ta một ly, uống đến vui sướng.

Mấy người Nguyệt Thấm Lan nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy không thể hòa nhập, chỉ có thể im lặng uống trà hoa và rượu hoa quả.

Gió đêm thổi qua, hương hoa bay đến.

Sau vườn hoa, những cây xanh được trồng đang nở hoa, hương thơm sảng khoái thấm vào lòng người.

- Hahaha, uống thêm một ly nữa.

Mục Lương cười sảng khoái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Vũ hơi ửng hồng, nhưng cô không hề say, chỉ cần anh uống một ly, cô có thể lập tức uống thêm một ly.

Mục Lương vươn tay ấn cổ tay cô, nhỏ giọng nói:

- Đừng uống rượu không thế, ăn thịt nướng với rượu là tuyệt nhất.

- Được.

Khóe mắt Cầm Vũ ẩm ướt.

Thực ra cô đã ngà ngà say rồi, giờ cuộc sống tươi đẹp làm cho trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh thành Sơn chìm trong biển máu, đột nhiên cô cảm thấy tức ngực, khó thở.

- Muốn khóc thì cứ khóc đi.

Mục Lương thầm thở dài, có lẽ anh cũng đoán được Cầm Vũ đã xảy ra chuyện gì.

Thành Sơn có vô số người chết và bị thương, là chủ nhân của Thành Sơn, làm sao cô có thể không khó chịu?

L Nguyệt và những người khác lặng lẽ đứng dậy lặng lẽ rời đi.

Đại An Ti cũng thoáng do dự, nhưng rồi vẫn chọn đứng dậy rời đi.

Chẳng mấy chốc, sau vườn hoa chỉ còn lại hai người Mục Lương và Cầm Vũ.

Rắc rắc...

Lửa than vẫn đang cháy, tia lửa bắn tung tóe, tia lửa chưa chạm đất đã bị dập tắt.

Tí tách tí tách

Cầm Vũ cúi đầu, những giọt nước mắt lớn rơi xuống, cơn say làm cô nhớ đến những việc thương tâm.

Mục Lương ngồi lặng lẽ, sau một lúc im lặng nói:

- Hãy cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn và giết nhiều Hư Quỷ hơn. Đó coi là sự trả thù cho người dân thành Sơn ngươi.

Thân thể Cầm Vũ khẽ run.

- Tất cả đã qua rồi.

Mục Lương giơ tay xoa đầu Cầm Vũ.

- À......

Tuy nhiên, ngay sau đó, Cầm Vũ nằm trên ngực anh, không báo trước rồi khóc lớn.

-...

Khóe miệng của Mục Lương giật giật, làm sao càng an ủi càng khóc lớn thế?

Anh không khỏi thở dài, uống quá nhiều rượu cũng không phải chuyện tốt gì.

Một lúc sau, Cầm Vũ ngừng khóc, hô hấp cũng dài hơn.

Mục Lương nhẹ nhàng đỡ lấy vai, chỉ thấy cô đã ngủ, nước mắt trên mặt làm cô càng đáng thương hơn.

- Giúp cô ấy về nghỉ ngơi.

Anh nói mà không quay đầu lại.

- Vâng.

Đại An Ti xuất hiện sau lưng, vươn tay giúp Cầm Vũ.

- Có thể cho cô ấy uống trà Tinh Thần.

Mục Lương nhắc nhở trước khi rời đi.

- Được rồi.

Đại An Ti nhanh chóng tôn trọng đáp lại.

Cô nhìn Cầm Vũ, âm thầm thở dài rồi ôm người trở lại Thiên Điện.

……..

Sáng sớm…. Vù vù....

Một bóng người màu đỏ xuất hiện trên phía bầu trời trong khu vực Trung Ương, hộ vệ của khu vực Trung Ương cũng không ngăn cản được cô ta đến gần.

Thái Khả Khả thu cánh lại, đáp xuống trên quảng trường trước cung điện, Long Giác trên trán biến mất và cô ta biến lại trở thành người.

Cô ta sửa sang lại quần áo, sau đó cất bước tiến về phía cung điện.

- Thái Khả Khả, cô tới đây có chuyện gì không?

Diêu Nhi mang bát đũa từ trong bếp mới rửa xong đi ra thì gặp Thái Khả Khả.

Thái Khả Khả nói:

- Ta muốn tìm đại nhân Thấm Lan.

Khuôn mặt Diêu Nhi nghiêm túc, đáp:

- Muốn tìm đại nhân Thấm Lan, ngươi nên đi đến Cục Quản Lý ngoại thành trước.

- Đúng rồi, ta quên mất.

Thái Khả Khả đưa tay vỗ đầu một cái, Cục Quản Lý mới là chỗ Thư Ký làm việc.

Cô ất đảo mắt một vòng, rồi lại hỏi:

- Thành Chủ Đại Nhân có ở đây không? Không gặp được Thư Ký thì gặp Thành chủ cũng được.

- Đại Nhân đang ở thư phòng.

Diêu Nhi nhẹ nhàng nói.

- Vậy ta đi tìm Thành chủ đây.

Thái Khả Khả cất bước đi đến hướng thư phòng.

Diêu Nhi đi theo, thấy Thái Khả Khả lễ phép gõ cửa thư phòng thì mới buông lỏng rời đi.

- Vào đi.

Giọng Mục Lương nhẹ nhàng truyền đến.

Kẹt kẹt…

Thái Khả Khả đẩy cửa đi vào, nghiêm túc vươn tay chào Mục Lương theo kiểu quân đội.

- Có chuyện gì?

Mục Lương để điện thoại di động trong tay xuống.

Thái Khả Khả không vòng vo trực tiếp nói thẳng:

- Ta muốn xin người một việc.

- Nói ta nghe xem.

Anh kinh ngạc nhướng mày.

- Tối ngày hôm qua ta tình cờ gặp cha ta ở Phố Buôn Bán.

Thái Khả Khả mặt nghiêm túc nói:

- Với thực lực của cha ta mà làm việc ở nơi đó thật sự quá lãng phí, vì vậy ta muốn xin cho cha ta đến Không Quân.

- Cha ngươi? Là ai?

Mục Lương kinh ngạc khi nghe lời nói ngay thẳng của cô gái, cha cô ta cũng đang làm việc ở Phố Buôn Bán.

- Cha ta chính là người tên Thái Căn, làm ở tiệm đồ gốm của cửa hàng.

Thái Khả Khả mở to mắt đáp.

- Thái Căn…?

Mục Lương nheo mắt, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Thái Căn là ai.

Mấy tháng trước, Rùa Đen vẫn còn chưa lớn như bây giờ, đã từng bắt được một nhóm đạo tặc, trong đó có một nam nhân tên Thái Căn.

Nhóm đạo tặc kia, bây giờ phần lớn đều đã là nhân viên bán hàng trong các cửa tiệm ở Phố Buôn Bán.

Thái Khả Khả nghiêm túc tiếp tục nói:

- Cha ta là cường giả cấp 5, chỉ có thể tới Không Quân mới phát huy được hết giá trị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận