Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2583: Lão Sư Y Lệ Y, Ngài Có Thể Dạy Chúng Ta Tính Toán Không?

Vẫn còn nửa giờ nữa mới đến giờ học, cho nên tất cả mọi người đều tán gẫu chờ đợi lão sư qua đây.

Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm thì lại có vài người lục tục đi vào phòng học, tìm chỗ trống ngồi xuống, trên tay đều cầm bút máy và giấy.

- Ngươi làm nghề gì thế?

Khắc Lai Mạn hỏi ngược lại.

Nam nhân thật thà đáp:

- Ta là đầu bếp, làm ở Mỹ Thực Lâu.

Tây Ni nghe vậy hai mắt sáng lên, hâm mộ nói:

- A, có thể làm đầu bếp ở Mỹ Thực Lâu, khẳng định là ngươi nấu ăn rất ngon.

- Quá khen,quá khen rồi, ta vẫn còn rất kém, khẳng định là không ngon bằng đầu bếp ở cung điện rồi.

Nam nhân khiêm tốn nói.

Khắc Lai Mạn lắc đầu nói:

- Ta chưa ăn qua thức ăn ngươi làm cho nên không thể nói trước được.

- Chờ khi nào ta được nghỉ thì sẽ nấu cho các ngươi ăn.

Nam nhân hào phóng vỗ ngực, hắn làm đầu bếp ở Mỹ Thực Lâu, lương bổng đãi ngộ mỗi tháng không tệ, chiêu đãi một bữa cơm không thành vấn đề.

- Không cần, nhưng mà vẫn là cám ơn ngươi.

Khắc Lai Mạn vội vàng lắc đầu từ chối.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Y Lệ Y đạp giày cao gót đi vào phòng học rồi buông đồ vật trong tay xuống, đôi mắt nhìn thoáng qua một vòng lớp học.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni thấy có người tiến vào, cả hai lập tức im lặng, ngồi thẳng người nhìn nữ nhân đứng trên bục giảng.

- Ta tên là Y Lệ Y, là lão sư dạy biết chữ cho các ngươi tối hôm nay.

Y Lệ Y vừa nói vừa cầm phấn viết của tên mình lên bảng đen.

Phấn viết bảng được làm từ bột phấn cho thêm thuốc màu đặc chế, nó có thể lưu lại đồ án ở trên bảng đen, cũng có thể dùng vải lau sạch.

- Y Lệ Y....

Tây Ni nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó viết ba chữ "Y Lệ Y" vào sổ tay của mình.

Đối với cô mà nói thì đây là ba chữ mình vừa học được.

- Xin chào lão sư Y Lệ Y.

Mọi người lễ phép chào hỏi.

Y Lệ Y gật đầu một cái, bình thản nói:

- Ừm, xin chào mọi người, tất cả chuẩn bị một chút, ta bắt đầu dạy các ngươi nhận biết chữ.

- Được.

Nhóm người lớn lên tiếng, cầm bút máy và giấy trắng chuẩn bị ghi chép.

Y Lệ Y cầm phấn, xoay người viết chữ trên bảng đen:

- Hôm nay, chúng ta học ghép vần trước, sau đó lại học cách viết, cuối cùng học nghĩa của từng chữ....

- Nghe có vẻ rất khó.

Tây Ni nhỏ giọng thầm thì.

Khắc Lai Mạn gật đầu, thấp giọng nói:

- Ừm, ta cũng cảm thấy không giống như cách dạy của lão sư tối hôm qua.

- Trước mắt cứ nhìn một hồi xem sao.

Tây Ni đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, tiếp tục nghe giảng.

Thời gian lướt nhanh, chẳng mấy chốc thì hai giờ đã trôi qua, Khắc Lai Mạn và Tây Ni đã nghe đến mê mẩn, bút máy trong tay chưa từng ngừng lại, vội vàng ghi chép lại nội dung mà Y Lệ Y giảng giải.

Y Lệ Y buông bút máy xuống, nói:

- Điều quan trọng nhất khi học tập biết chữ là biết rõ làm thế nào để đọc và viết, vì vậy ghép vần và tập viết theo trình tự từng nét rất quan trọng, mọi người trở về nhớ ôn tập nhiều hơn, rất nhanh sẽ có thể nắm giữ.

- Vâng.

Nhóm người lớn đồng thanh đáp lại, bọn họ đã thu hoạch rất nhiều trong một giờ học tập này.

Tây Ni đột nhiên hỏi:

- Lão sư Y Lệ Y, ngài có thể dạy chúng ta tính toán không?

- Các ngươi muốn học tính toán à?

Y Lệ Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Khuôn mặt của Tây Ni hơi ửng hồng, nói:

- Đúng vậy, công việc của chúng ta phải tính toán tiền bạc, nhưng bây giờ vẫn chưa biết tính như thế nào?!

Y Lệ Y nghe vậy gật đầu một cái, đáp ứng:

- Được thôi, tối mai ta sẽ dành phân nửa thời gian để dạy các ngươi.

Tối hôm nào không có công tác thì nàng sẽ tới nơi đây dạy mọi người biết chữ.

- Cám ơn lão sư.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn kích động nói.

……..

Trong thư phòng, Mục Lương đang lật xem kịch bản do Nguyệt Thấm Lan đưa tới.

Phần lớn là kịch bản do dân chúng đóng góp, hiếm hoi lắm mới thấy một ít kịch bản do các "biên kịch" gửi tới, những tên biên kịch này đều là người tài năng do Nguyệt Thấm Lan lựa chọn trong những lần đóng góp kịch bản trước đây.

- Ừm, kịch bản chất lượng tăng lên không ít.

Mục Lương buông kịch bản trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan đang lười biếng ngồi trên ghế sô pha, cô ưu nhã nói:

- Đó là bởi vì kịch bản quá kém đã được các nhân viên sàng lọc ra rồi, chỉ có những kịch bản đạt yêu cầu mới đưa đến đây.

Mục Lương nghe vậy chậm rãi gật đầu, ôn hòa nói:

- Ừm, kịch tình của mấy bản này không tệ lắm, nhưng bút lực quá kém, đối thoại và phương thức biểu đạt còn quá ngây thơ, có thể để chuyên gia chỉnh sửa một chút.

- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.

Mục Lương bình thản nói:

- Bút lực và kịch tình của hai quyển kịch bản này đều rất tốt, có điều kết cục không được hoàn mỹ lắm, hơn nữa hướng phát triển câu chuyện cũng nên đổi một chút.

- Được!

Nguyệt Thấm Lan đáp ứng một tiếng.

Hai quyển kịch bản kia cô cũng đã đọc qua, nội dung đề cập tới việc tôn sùng chế độ nô lệ, chuyện này tuyệt đối không được, dù cho kịch bản lôi cuốn thế nào đi nữa thì vẫn không được, nó đi ngược lại chế độ “chủng tộc bình đẳng” của vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương đọc hết kịch bản còn lại, cuối cùng lựa ra sáu cuốn kịch bản phim truyền hình và ba cuốn kịch bản phim điện ảnh, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể đưa đi Phim Trường.

Ở cuối mỗi cuốn kịch bản anh còn viết vài dòng bình luận, còn việc sửa chữa thì sẽ có chuyên gia phụ trách.

Nguyệt Thấm Lan thu hồi kịch bản mà anh lựa chọn, ánh mắt dừng lại trên tóc của anh, thuận miệng hỏi:

- Mục Lương, tóc của ngươi có cần tỉa một chút không?

- Rất dài à?

Mục Lương nghe vậy nắm lấy một lọn tóc, chiều dài vừa vặn đến bên hông.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Không phải rất dài, nhưng phần đuôi không đều.

Mục Lương cười vang nói:

- Vậy không cần tỉa đâu, quá đều cũng khó nhìn, ta lại không phải là nữ nhân.

- Vậy được rồi.

Trên mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

- Thế nào, trông ngươi có vẻ như rất muốn tỉa tóc giúp ta?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Khóe môi của cô cong lên, ưu nhã nói:

- Không có, ta chỉ muốn thử tạo kiểu tóc mới cho ngươi thôi.

- Khụ khụ, thôi được rồi, lần sau đi.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng.

Anh nhớ tới những nhà tạo mẫu tóc mà mình gặp ở kiếp trước, rất ít người làm anh hài lòng, còn không bằng cắt đầu đinh lúc đi lính, vừa nhanh gọn vừa thoải mái.

- Được rồi, thế thì chờ lần sau vậy.

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu tiếc nuối.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Còn có chuyện khác sao?

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy đáp:

- Cầm Vũ và Tân Tây đã xuất phát, ta dặn các nàng mang theo Cửa Truyền Tống.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ừm, vậy cũng tốt.

- Trừ chuyện này ra thì có rất nhiều thành chủ bên đại lục cũ muốn mua vũ khí và khôi giáp.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục báo cáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận