Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1657: Vấn Đề Không Lớn, Nhưng Cần Ngươi Hỗ Trợ Giải Quyết

Cổ họng của Mục Lương nhấp nhô, âm thanh có chút khàn khàn:

- Không có, vào đi.

Cót két ~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan đi vào.

Lúc này, cô đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc váy dài màu trắng, thiết kế bóp eo càng làm cho vóc dáng yêu kiều của cô thêm hoàn mỹ.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.

Mục Lương vỗ quả trứng trên mặt bàn, thấp giọng nói:

- Suy nghĩ làm cách nào để ấp nở nó.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chắc là sẽ có người hiểu biết về phương diện này, ngày mai ta sẽ phân phó người đi tìm hiểu tin tức.

- Ừ, như vậy cũng được.

Mục Lương gật đầu.

Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan với ánh mắt sáng như đuốc, điều này khiến gương mặt xinh đẹp của cô gái ưu nhã ửng hồng, có chút không được tự nhiên.

- Có phải chiếc bánh kem lúc tối cho thêm ma dược của Phi Nhi đúng không?

Anh hỏi.

- Đúng rồi, Tiểu Mật nói bánh kem làm thành màu hồng sẽ đẹp hơn, cho nên ta dùng một chút ma dược để tạo màu.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp.

- Phi Nhi nói ma dược không có độc, hơn nữa còn là thuốc đại bổ đối với đàn ông!

Cô chợt nhớ tới cái gì đó, khẩn trương nhìn về phía Mục Lương, vội vàng hỏi:

- Chẳng lẽ ma dược có vấn đề sao?

- Vấn đề không lớn, nhưng cần ngươi hỗ trợ giải quyết.

Mục Lương nói xong rồi đứng lên, vội vàng bế Nguyệt Thấm Lan rồi sải bước đến phòng nghỉ.

Nguyệt Thấm Lan duyên dáng kêu to một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại, không có phản kháng.

..... Giản lược một vạn chữ...

Ngày hôm sau, tiếng chuông Huyền Vũ vang lên, chân trời trắng xóa.

Cót két ~~~

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan bước ra ngoài với sắc mặt hồng hào.

- Loại thuốc này thật đáng sợ...!

Cô cắn môi dưới, rời đi thư phòng.

Hồ Tiên vừa vặn đi ra Thiên Điện, trêu chọc:

- Chị Thấm Lan làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan đứng vững, giả vờ bình thường như không có việc gì, nói:

- Ta không sao, nhưng Mục Lương có chuyện tìm ngươi, hắn đang ở trong thư phòng đấy.

- Có chuyện tìm ta sao?

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt màu đỏ, trong lòng có chút nghi ngờ.

- Ừ, chuyện rất quan trọng.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc gật đầu.

- Tốt thôi, vậy ta đi tìm hắn.

Hồ Tiên không hỏi nhiều, uốn éo đi vào thư phòng.

Đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan loé lên một tia giảo hoạt, có người chia sẻ áp lực rồi.

Cô trở về Thiên Điện của mình, sau khi uống bí dược chữa thương thì nhanh chóng đánh răng rửa mặt, búi tóc gọn gàng rồi rời Thiên Điện đến phòng ăn.

Trong nhà ăn, Ly Nguyệt và những người khác đã đã ngồi vào chỗ của mình, có điều vị trí của Mục Lương và Hồ Tiên vẫn còn trống không.

- Mục Lương còn chưa thức dậy sao?

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

- Chắc ngài ấy dậy rồi, ta đi gọi.

Vệ Ấu Lan thanh thúy nói.

Nguyệt Thấm Lan vội vàng chặn lại:

- Đừng gọi, hôm qua Mục Lương thức cả đêm, để cho hắn ngủ một lát đi.

- Mục Lương thật là bận rộn.

Mễ Nặc nhận đồng gật đầu.

- Vậy chị Hồ Tiên đâu?

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng hỏi một câu.

- Cô ấy có việc phải làm, không cần để ý tới cô ấy.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói.

- Chị Hồ Tiên cũng thật bận rộn, không có thời gian ăn bữa sáng nữa.

Mễ Nặc kinh ngạc nói.

Bình thường thì cô gái đuôi hồ ly không hề bỏ lỡ một bữa sáng nào.

- Mọi người ăn đi.

Nguyệt Thấm Lan đổi chủ đề, trong đầu hiện lên ánh mắt chưa thỏa mãn của Mục Lương, sợ là trước buổi chiều Hồ Tiên sẽ ra không được.

- Mẹ, chẳng lẽ ghế không thoải mái à, tại sao ngươi cứ uốn tới ẹo lui thế?

Nguyệt Phi Nhan đột nhiên hỏi.

Tay của Nguyệt Thấm Lan run một cái, mặt cô không đổi sắc nói:

- Không có, ngươi nhìn lầm rồi.

- Chẳng lẽ cơ thể không thoải mái sao?

Ly Nguyệt quan tâm hỏi.

Nguyệt Thấm Lan đè nén khóe miệng muốn co rút, ưu nhã nói:

- Không có gì, chỉ là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt thôi.

- Là do quá hưng phấn sao?

Nguyệt Phi Nhan lộ ra vẻ mặt ta biết tất cả.

- Ngươi nghĩ bậy cái gì đấy?

Nguyệt Thấm Lan trừng con gái một cái.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng xê dịch sang bên cạnh, rất sợ mẹ lại gõ đầu mình.

Cô đổi chủ đề, hỏi:

- Mẹ, mẹ Thấm Di đâu rồi, dạo gần đây ta không thấy cô ấy.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Dạo gần đây cô ấy bề bộn nhiều việc ở Phim Trường, đã không trở lại mấy ngày rồi.

- A, chẳng lẽ sắp có phim mới sao?

Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên hỏi

- Đúng vậy, phim mới đã bắt đầu tuyên truyền rồi, thời gian rất gấp.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

- Phim Trường à, ta có thể đi xem không?

Bạch Sương đột nhiên hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ôn hòa nói:

- Được chứ, ngươi gọi Tiểu Lan dẫn đi, cô ấy biết nó ở nơi nào.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp ứng.

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi:

- Đúng rồi, hai ngày nữa là tết nguyên tiêu, các ngươi học được cách làm bánh trôi chưa?

Trên tờ lịch do Mục Lương vẽ có ghi chú rõ là tết nguyên tiêu phải ăn bánh trôi hoặc sủi cảo.

- Đại nhân Thấm Lan yên tâm, ta đã học xong rồi.

Tiểu Mật ngoan ngoãn nói.

- Ừ, rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì yên lòng.

Tiểu Mật là người có kỹ năng nấu nướng tốt nhất trong nhóm tiểu hầu gái, bánh trôi do cô ấy làm chắc chắn sẽ có hương vị sẽ không tệ.

Cô hy vọng tiểu hầu gái học được cách làm bánh trôi trong hôm nay, tiếp đó đi chỉ dạy công nhân trong xưởng để ngày mai có thể tung bánh trôi ra thị trường.

Mễ Nặc bẻ ngón tay nói:

- Kế tiếp có tết Đoan Ngọ, muốn ăn bánh ú, sau đó còn có tết Trung thu, nghe nói là phải ăn bánh Trung thu...

- Những thứ này vừa nghe tên đã thấy ngon rồi, thật hi vọng chúng sẽ đến sớm.

Nguyệt Phi Nhan liếm khóe miệng nói.

- Ta cảm thấy ngươi chắc qua tết thanh minh.

Nguyệt Thấm Lan lườm con gái một cái.

Nguyệt Phi Nhan chớp mắt, kinh ngạc nói:

- A, tết thanh minh không phải để tưởng niệm người thân đã qua đời sao, mẹ, ngươi sắp chết sao?

- Ngươi câm miệng.

Nguyệt Thấm Lan bị con gái chọc giận thành công.

……………

Cộp cộp cộp ~~~

Xe thú chạy ra khỏi Nội Thành, phi nước đại dọc theo con đường chính.

Trong thùng xe, Tố Cẩm và Bạch Sương ngồi đối mặt nhau, Vệ Ấu Lan ngồi ở bên ngoài, nàng phụ trách việc lái xe đi Phim Trường.

Tố Cẩm vốn dĩ không có ý định đi Phim Trường, chỉ là Mục Lương còn đang ngủ, cô không có gì để làm, cho nên cùng lên xe thú với Bạch Sương.

- Ngươi là người ở lục địa bên kia sao?

Bạch Sương tìm chủ đề tán gẫu.

- Đúng vậy.

Tố Cẩm nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Sương cảm thấy hứng thú hỏi:

- Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện ở bên kia không?

- Ngươi muốn biết về cái gì?

Tố Cẩm nhẹ giọng hỏi.

Bạch Sương suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi:

- Có chuyện nào liên quan tới Mục Lương không?

Đôi môi đỏ của Tố Cẩm mím chặt, cô gái trước mắt cũng là tình địch sao?

Cô do dự một chút, chậm rãi nói:

- Ta biết rất ít, chỉ biết là khi đến mỗi một tòa thành thì thành Huyền Vũ đều sẽ dừng lại khoảng chừng mười ngày, chủ yếu là để giao dịch.

- Còn có chuyện này nữa sao?

Trong mắt Bạch Sương tràn đầy tò mò.

- Đại lục bên kia rất khó nhìn thấy ánh mặt trời, mặt đất không có cây xanh...

Giọng của Tố Cẩm bình thản, cô nói những thông tin mà những người bình thường ở đại lục cũ đều biết.

Cô không muốn nói quá nhiều về Mục Lương với người phụ nữ trước mặt, đây là hành vi theo bản năng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận