Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1959: Phim Quảng Cáo Thành Huyền Vũ



Đại lục mới có Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư, Kỵ Sĩ sẽ dựa vào luyện thể để gia tăng thực lực của mình.

Đại lục cũ có Giác Tỉnh Giả, Cường Hóa Giả và Biến Dị Giả, trong số đó có Cường Hóa Giả theo con đường luyện thể, có thể sử dụng bí dược và ma dược để tăng cao thực lực.

- Nhưng chẳng phải bây giờ không có sao, ta cảm thấy không sao cả.

Vân Vân hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng thất vọng.

Hi Đức Vưu Kỳ vươn tay chọc trán thiếu nữ, tức giận nói:

- Ngươi còn quá trẻ cho nên không biết tầm quan trọng của việc xây cột trụ tốt.

- Hì hì ~~~

Vân Vân cười ngây ngô vài tiếng.

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn gương mặt non nớt của thiếu nữ, đột nhiên hỏi:

- Ngươi đã mười bảy tuổi rồi à?

- Chắc là vậy, ta sắp quên mất mình đã ở đây bao lâu rồi.

Vân Vân ngước mắt nhìn bầu trời, chỉ thấy một màn sương mù dày, ánh nắng rất khó xuyên qua, có đôi khi sẽ khiến người ta quên mất khái niệm về thời gian.

Hi Đức Vưu Kỳ cảm thán một câu:

- Không biết Hi Bối Kỳ thế nào rồi, năm nay chắc con bé sắp hai mươi mốt, còn lớn hơn ngươi bốn tuổi.

Hi Bối Kỳ là tiểu bối mà lão yêu thương nhất, đến bây giờ lão vẫn nhớ như in dáng vẻ tinh quái kia.

- Sư phụ, ngươi không tính trở về thăm nhà sao?

Vân Vân thanh thúy hỏi.

Hi Đức Vưu Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thở dài nói:

- Vân nhi à, nơi này chính là kênh Sương Mù, không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi dễ dàng như vậy.

Lão tới hòn đảo này là vì đột phá, dự định sau khi gia tăng thực lực thành công sẽ trở về thành Dạ Nguyệt, trợ giúp mọi người chống đỡ thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ.

Nhưng lão không ngờ sau khi đến đây thì mới phát hiện tiến vào dễ dàng rời đi khó, hắn không cách nào tìm được phương hướng về nhà.

Vân Vân ngây thơ hỏi:

- Sư phụ đã là cường giả cấp 10 rồi mà vẫn không thể tìm được đường đi ra ngoài sao?

- Ngay cả cường giả Chí Tôn cũng chưa chắc có thể rời khỏi đây, ngươi nghĩ thế nào?

Hi Đức Vưu Kỳ nói với giọng đều đều.

Hòn đảo này rất đặc biệt, nó giống như là một mê cung thiên nhiên, tiến vào thì dễ, nhưng nếu muốn rời đi, dù cho đi phương hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ vòng trở lại hòn đảo này.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân trừng lớn:

- Vậy chẳng lẽ sau này chúng ta phải sinh sống ở nơi này sao?

Hi Đức Vưu Kỳ nhớ tới lời nói của một vị cường giả cấp Chí Tôn, sau đó yên lặng một hồi.

Lão lại thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

- Trừ phi có Ma Pháp Sư hệ Không Gian cấp Chí Tôn thì may ra có hi vọng rời đi nơi này, nếu không cũng chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.

Vân Vân bĩu môi nói:

- Sư phụ à, ngươi đang nói đùa phải không? Trong Thánh Thành chẳng có ai biết ma pháp hệ Không Gian chứ đừng nói là Ma Pháp Sư hệ Không Gian.

Hi Đức Vưu Kỳ hít một hơi thật sâu, vươn tay xoa đầu thiếu nữ:

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, việc trước mắt là phải chuyên tâm đột phá.

- Vâng.

Vân Vân nhỏ giọng đáp lại.

……………

Cung điện, tầng tám khu Trung Ương, thành Huyền Vũ.

Trong thư phòng, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đang chuẩn bị xem phim quảng cáo mà Nguyệt Thấm Di vừa mới quay chụp xong, anh ôn hòa nói:

- Chúng ta xem trước một lần, nếu không thành vấn đề thì sẽ truyền phát trên TV.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra một viên tinh thạch chứa đựng hình ảnh và ấn nó vào rãnh trong TV.

Màn hình TV sáng lên, vầng sáng chợt lóe, sau đó xuất hiện biển cả xanh thẳm và bầu trời vạn dặm không mây.

Hình ảnh được quay chụp từ trên cao, ngoài khơi sóng gợn lăn tăn, trời yên biển lặng.

Nguyệt Thấm Lan ngồi trở lại bên cạnh anh, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm TV không nháy một cái.

Cô nghe được tiếng nước và tiếng gió thổi nhè nhẹ, sau đó hình ảnh di động, màn ảnh cấp tốc tiến tới trước, giống như là lấy thị giác của một người đang phi hành tốc độ cao trên biển.

Qua mười giây sau, làn sương mù chọc trời xuất hiện ở trong màn hình, còn có cả bão táp không ngừng nghỉ ngàn năm, người xem có thể nhìn thấy tia chớp và nghe thấy tiếng sét đánh.

Hình ảnh đang đi tới trước thì dần dần chậm lại, cho đến khi nhìn thấy cánh cổng lưu ly khổng lồ thì dừng một hồi, ngoài khơi xuất hiện mấy chiếc thuyền lớn đang chậm rãi lái vào cổng lưu ly.

Phim quảng cáo chuyển cảnh, đổi thành góc nhìn từ trên thương thuyền, lấy thị giác đặc biệt nhìn lên cánh cổng lưu ly khổng lồ.

Hình ảnh lại thay đổi, thương thuyền xuyên qua cổng lưu ly khổng lồ, chậm rãi lái vào kênh Sương Mù, hai bên thương thuyền là sương mù vô tận, phía trước là vách núi cao ngất.

Trên vách núi có rất nhiều kiến trúc, đứng từ trên thuyền có thể thấy một bãi đáp nham thạch nhìn không tới hai đầu, phía trên là Biên Cảnh Hải Quan.

Bên dưới bãi đáp nham thạch là nơi đỗ thuyền bè.

Thương thuyền đậu ở bến tàu, phim lại đổi sang thị giác của một người trên thuyền đi tới trước, bắt đầu giới thiệu Hải Quan mới.

Phim chuyển cảnh, xe lửa xuất hiện, màn ảnh tiến lại gần rồi vào trong xe, bắt đầu trình diễn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Xe lửa lăn bánh dọc theo từng tầng một trên vách đá mà tiến tới trước.

Hình ảnh cuối cùng của phim quảng cáo là pháo đài Sơn Hải Quan khổng lồ cùng với thành Buôn Bán Sơn Hải mới xây.

Khi hình ảnh dừng lại thì một hàng chữ lớn trồi lên: Thành Huyền Vũ ở kênh Sương Mù hoan nghênh mọi người ghé thăm.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:

- Phim quảng cáo này quay chụp quá tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu:

- Ừm, thế là đã rất khá rồi, cứ để như vậy phát lên TV là được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, cười nói:

- Những quý tộc kia nhìn thấy đoạn quảng cáo này chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú với kênh Sương Mù và tới đây.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Bọn hắn muốn tới đây, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.

- Nửa tháng thì ngươi đã trở về rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói.

- Ừm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với Mục Lương, nghiêm túc nói:

- Nhất định không được phát sinh bất ngờ, nếu không thì ngươi đừng đi.

Anh cảm thấy buồn cười, vội vã bảo đảm:

- Được rồi, được rồi, ta đảm bảo nửa tháng sau nhất định sẽ trở về.

- Nhớ kỹ lời mà ngươi nói đấy, bằng không thì ta sẽ tới tìm ngươi.

Cô nghiêm mặt nói.

- Ừm, ngươi yên tâm đi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, cúi đầu mổ nhẹ vào môi của cô gái ưu nhã.

Khuôn mặt của cô ửng đỏ, hờn dỗi liếc hắn một cái.

Nguyệt Thấm Lan vốn dĩ muốn đi theo Mục Lương, nhưng thành Huyền Vũ cần cô ở lại để ứng phó một ít tình huống có thể xảy ra, cuối cùng đành phải đánh mất suy nghĩ đi theo.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Lần này ngươi đi với ai?

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Hi Bối Kỳ, Ly Nguyệt và Lạp Nhã.

Lạp Nhã biết bói quẻ, nói không chừng cô ấy có thể trợ giúp tìm được Dạ Nguyệt lão tổ.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, nói:

- Cũng tốt, có Ly Nguyệt đi theo thì ngươi sẽ không tùy tiện mạo hiểm.

Dưới cái nhìn của cô, cô gái tóc bạc cùng đi với Mục Lương có thể giúp anh duy trì lý trí lúc gặp nguy hiểm.

Mục Lương mỉm cười, không có phủ nhận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận