Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 988: Hoá Ra Ngoài Biển Khơi Cũng Có Nhiều Sào Huyệt Hư Quỷ Như Vậy...

Khặc khặc khặc…

Hư quỷ cấp thấp lao tới công kích Long Cốc Chủ .

- Các ngươi nghĩ rằng ta dễ bắt nạt sao?

Long Cốc Chủ hừ lạnh một tiếng, ra tay đánh chết hư quỷ cấp thấp.

Hư quỷ cấp cao đã bị Mục Lương chặn, còn lại hư quỷ cấp thấp, tuy số lượng bọn chúng khá nhiều, nhưng với thực lực của anh dễ dàng chặn được bọn chúng.

Mục Lương dùng sức mạnh bản thân, chặn lại năm con hư quỷ cấp chín.

Ý niệm của anh vừa động, Lĩnh Vực Trọng Lực đã khuếch tán đi ra ngoài. Ngay sau đó, Lĩnh Vực Im Lặng và Tơ Nhện Thiên Ảnh cũng đồng thời phát động. Bầu không khí xung quanh lâm vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị, tiếng kêu của hư quỷ cũng không còn nghe thấy nữa. Điều này khiến cho tinh thần chúng nó hoảng hốt. Cái bóng phía sau hư quỷ cấp chín, phảng phất như sống dậy, trói buộc cơ thể của hư quỷ.

Mục Lương không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, lại khiến cho mấy người Ly Nguyệt lo lắng.

Sau khi gia tăng trọng lực quanh thân, Mục Lương nâng tay lên bóp nát đầu hư quỷ cấp chín.

Khặc khặc khặc…

Hư quỷ cấp chín phẫn nộ gầm rú, nhưng không có tác dụng, nó không thể giãy thoát khỏi trói buộc của Tơ Nhện Thiên Ảnh, chỉ có thể mặc cho Mục Lương đánh chết.

Máu tươi màu đen rơi trên mặt đất, thi thể hư quỷ không đầu cũng rơi xuống trên mặt đất.

- Đã giải quyết xong rồi?

Long Cốc Chủ nhấc chân đá bay một con hư quỷ cấp thấp. Sau đó, lão sững sờ nhìn năm thi thể hư quỷ cấp chín không đầu.

Khặc khặc khặc…

Bầy hư quỷ cấp thấp an tĩnh lại. Tiếp theo, chúng phát hiện mình đã mất đi kẻ chỉ huy, không khác gì những con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi. Mục Lương nhìn xuống những con hư quỷ cấp thấp không thể bay.

Anh hít sâu một ngụm khí, phát ra một tiếng tiếng rồng rống. Nham thạch nóng chảy từ trong miệng anh phun ra, nhắm về phía hư quỷ.

Anh vừa động ý niệm, một đàn hư quỷ hóa thành tro tàn.

- Năng lực mới dùng rất tốt.

Khóe miệng Mục Lương khẽ nhếch lên.

Anh nhìn chăm chú vào một mảng lớn nham thạch nóng chảy trên mặt đất.

Long Cốc Chủ gian nan nuốt nước miếng. Nếu công kích này đánh lên người lão, chắc chỉ ba giây lão cũng không chống nổi.

Rống rống rống…

Những con hư quỷ cấp thấp còn sót lại, phẫn nộ gầm rú xông tới Mục Lương.

Mục Lương há mồm, lại phun ra hai ngụm long tức, khiến cho bầy hư quỷ rậm rạp trở nên thưa thớt hơn hẳn.

Ầm vang… Con đường trong khe vang lên chấn động, bức tường đá cũng bắt đầu sụp đổ, những tảng đá thật lớn rơi xuống mặt đất, chôn vùi bầy hư quỷ cấp thấp.

- Đi thôi.

Mục Lương bay lơ lửng tới bên cạnh Long Cốc Chủ , sau đó, anh vận dụng năng lực nâng lão lên.

Lão ngạc nhiên nói:

- Mục Lương các hạ, không phải còn rất nhiều hư quỷ sao?

- Ta sẽ giải quyết.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Long Cốc Chủ nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía dưới, nguyên tố ánh sáng rất nhanh đã tiêu tán, khe vực sâu lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Hai người bay lên cao, đất đá trên đỉnh đầu bọn họ tách ra, hia người chuẩn bị rời khỏi khe vực sâu này.

Dưới chân bọn họ, con đường kia đã bắt đầu khép lại, chôn vùi hoàn toàn những con hư quỷ cấp thấp. Âm thanh gào rú của hư quỷ đột nhiên ngừng lại.

Răng rắc…

Long Cốc Chủ ngẩng đầu nhìn lên trên, đất đá rất nhanh đã tách ra hai bên.

Lão có thể cảm nhận được rõ ràng, cấu tạo và tính chất của đất đá đã biến đổi, chúng dần dần trở nên mềm, ướt hơn.

Không bao lâu sau, đất đá đã biến mất không thấy, chỉ còn nước mặn cuồn cuộn lao xuống, khi chúng tới gần Mục Lương, lại tự động tách ra làm hai, mà trườn qua.

Ùng ục ùng ục…

Long Cốc Chủ theo bản năng lại nín thở. Sau đó, lão ngạc nhiên phát hiện ra quần áo trên người mình vẫn khô ráo. Mục Lương liếc mắt nhìn lão, giống như đang nhìn một tên ngốc.

- Hả…

Long Cốc Chủ xấu hổ hơi run rẩy khoé miệng.

……….

Hai bóng người lao ra khỏi mặt nước.

Mục Lương nhìn mặt biển phía xa, nhưng không nhìn thấy cốc Phi Long.

- Cốc Phi Long ở bên cạnh.

Long Cốc Chủ nâng ngón tay chỉ về một phương hướng, lão đã cảm nhận được vị trí của Long Vương.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng, đồng dạng cảm nhận được vị trí của Ưng Lửa và Vua Cá Chuồn. Hai người thay đổi phương hướng, bay về hướng cốc Phi Long.

Long Cốc Chủ hít sâu mấy hơi thở, cố gắng làm cho tim đập bình thường lại.

Lão chăm chú nhìn vào bóng dáng Mục Lương, trong mắt lão tràn ngập kiêng kị và kính sợ.

Lão đã quyết định, vô luận như thế nào cũng không thể đắc tội với Mục Lương, nếu không cốc Phi Long thực sự sẽ bị phá huỷ.

Năm phút đồng hồ sau, cốc Phi Long đã tiến vào trong tầm mắt bọn họ, Ưng Lửa với Vua Cá Chuồn đồng thời phát ra tiếng kêu thật to.

- Mục Lương đã trở lại.

Trong khoang thuyền ngọc lưu ly, đôi mắt màu bạch kim của Ly Nguyệt sáng lên, cô nhìn chăm chú vào hai người Mục Lương và Long Cốc Chủ đang trở về.

- Tại sao hai người ấy lại trở về từ bên đó?

Ny Cát Sa kinh ngạc nói.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Chắc là họ có phát hiện khác.

Cô nhìn chăm chú vào Mục Lương với Long Cốc Chủ đã dừng lại trên bầu trời cốc Phi Long, dường như hai người bọn họ đang thảo luận cái gì đó.

Long Cốc Chủ dùng giọng thành khẩn nói:

- Mục Lương các hạ, cho ta vài ngày thời gian để chuẩn bị một trăm vạn viên tinh hạch hung thú.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Chờ tới khi ngươi đến thành Huyền Vũ, lúc đó đưa ta cũng được.

Như vậy, lão sẽ có rất nhiều thời gian để chuẩn bị trăm vạn viên tinh hạch kia.

- Được, không thành vấn đề.

Long Cốc Chủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, áp lực trên vai lão giảm đi rất nhiều. Mục Lương nhìn lão một cái, thân thể anh bay lên trời, tới gần Ưng Lửa.

Anh không sợ Long Cốc Chủ quỵt nợ, trừ phi lão muốn Long Vương chết.

Mục Lương về tới khoang thuyền ngọc lưu ly, đám người Ly Nguyệt vội vàng vây lại xung quanh anh.

- Mục Lương, mọi chuyện sao rồi?

Ly Nguyệt quan tâm hỏi.

- Đã giải quyết xong.

Mục Lương ôn hoà nói.

Ny Cát Sa tò mò tiếp tục hỏi:

- Thành chủ đại nhân, phía dưới cốc Phi Long thật sự có sào huyệt hư quỷ ư?

- Có, chỉ là khi chúng ta tới, hư quỷ đều rời đi cả rồi...

Mục Lương ngồi xuống, tóm tắt lại quá trình hai người bọn họ đi vào sào huyệt hư quỷ.

- Thật sự có hư quỷ sào huyệt!

Đám người Ny Cát Sa kinh hô một tiếng.

- Hoá ra ngoài biển khơi cũng có nhiều sào huyệt hư quỷ như vậy...

Ly Nguyệt khẽ nhếch môi, cô có chút lo lắng.

Bố Vi Nhân lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, cô hơi thổn thức.

Nếu Mục Lương không quay trở lại cốc Phi Long, chờ tới khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ bùng nổ, cốc Phi Long sẽ thế nào? Phỏng chừng ngoại trừ một ít người mạnh mẽ, phần lớn những người khác sẽ bị tiêu diệt.

- Mục Lương các hạ, chờ khi chúng ta trở lại thành Bắc Hải, ngài có thể đi xuống mặt đất bên dưới thành Bắc Hải điều tra giùm ta không?

Bố Vi Nhân nghiêm mặt nói.

- Đại nhân của chúng ta bộn rộn rất nhiều việc.

Thái Khả Khả liếc mắt nhìn Bố Vi Nhân.

Khóe miệng Ny Cát Sa khẽ nhếch lên, lần này cô không ngăn cản cô gái tóc xanh lá nói những lời không lễ phép.

- Năm vạn viên tinh hạch hung thú.

Ny Cát Sa âm thầm nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười.

- Có thể.

Khóe miệng của Mục Lương cong lên, anh chậm rãi gật đầu.

Bố Vi Nhân thở dài một cái, thấp giọng nỉ non nói:

- Chỉ hy vọng lòng đất bên dưới thành Bắc Hải không có sào huyệt hư quỷ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận