Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1420: Đại Ma Pháp Sư, Ngươi Quản Quá Nhiều Chuyện



Nguyệt Thấm Di hơi cong hai đầu gối, bình tĩnh nói:

- Quốc vương bệ hạ, ta đã mang công chúa về đây.

- Tốt lắm, vất vả cho ngươi.

Quốc vương gật đầu, trong con ngươi thâm thúy tràn đầy cảm kích.

…….

- Ra mắt quốc vương bệ hạ.

Hồ Tiên gật đầu chào hỏi.

- Ngươi là?

Quốc vương nhíu mày.

Bạch Sương vội vàng giới thiệu:

- Cha, cô ấy là chị Hồ Tiên, là người tới từ Thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ?

Quốc vương vẫn cảm thấy mờ mịt như trước.

- Quốc vương, ta sẽ giải thích cho ngươi.

Nguyệt Thấm Di giành mở miệng trước. Quốc vương có chút đăm chiêu gật đầu, lực chú ý dừng ở trên người kỵ sĩ trưởng.

Kỵ sĩ trưởng hành lễ, trầm giọng nói:

- Bệ hạ, tạm thời đã bình ổn được sự rối loạn ở cảng, có một con ma thú biển thật lớn vẫn đang ở bên ngoài cảng.... Mà công chúa điện hạ đã đi xuống từ trên người ma thú biển.

- Rút cuộc là có chuyện gì?

Sắc mặt quốc vương trở nên ngưng trọng, lão nghiêng đầu nhìn về phía con gái.

Bạch Sương vội vàng giải thích:

- Cha, ma thú biển kia là Tiểu Huyền Vũ, trên lưng nó là thành Huyền Vũ, chính bọn họ đã cứu ta, cho nên sẽ không công kích chúng ta.

- Tại sao ta vẫn không hiểu?

Chân mày Quốc Vương nhíu lại càng sâu.

Kỵ sĩ trưởng lộ vẻ mặt có chút đăm chiêu, kết hợp với những lời Bạch Sương nói, hắn đã hiểu sau lưng con rùa kia có một tòa thành.

Bạch Sương cắn môi dưới, cô đang nghĩ xem nên giải thích loại chuyện không thể tưởng tượng này như thế nào để cha hiểu.

Nguyệt Thấm Di nghiêng đầu bình tĩnh nói:

- Kỵ sĩ trưởng, ngươi nên trở về cảng duy trì trật tự đi.

Cô muốn kể cho quốc vương nghe về thành Huyền Vũ và vùng đất khác nhưng không muốn để cho kỵ sĩ trưởng biết.

- Đại ma pháp sư, ngươi quản quá nhiều chuyện.

Kỵ sĩ trưởng lộ vẻ mặt âm hiểm.

Quốc vương ngẩng đầu, đột nhiên nói:

- Kỵ sĩ trưởng, ra cảng duy trì trật tự đi.

Kỵ sĩ trưởng biến sắc mặt, ngạc nhiên nói:

- Quốc vương bệ hạ!

- Đi!

Quốc vương nhăn mày lại, trong âm thanh lại nhiều hơn vài phần uy nghiêm và hàm súc, mang theo ý tứ không cho phép nghi ngờ.

- Vâng.

Kỵ sĩ trưởng âm trầm cúi đầu, rồi xoay người rời khỏi sảnh chính.

- Hiện tại, đã có thể nói được chưa?

Quốc vương kéo con gái ngồi xuống, rồi nhìn về phía Nguyệt Thấm Di. Lão đã biết chuyện của con gái mình có liên quan tới kỵ sĩ trưởng, tự nhiên sẽ không cho đối phương thái độ tốt.

- Quốc vương bệ hạ, công chúa điện hạ đã đi qua bên kia kênh Sương Mù.

Nguyệt Thấm Di nói một câu cực kỳ kinh người.

- Cái gì!

Quốc vương kinh ngạc trừng lớn hai mắt, biểu tình trên mặt đầy ý nghĩa ngươi đừng có nói đùa.

Bạch Sương kéo ống tay áo của cha, nghiêm túc nói:

- Cha, đại ma pháp sư nói thật đó, sau khi ta rơi xuống nước đã qua bên đó.

Cô bị gió lốc cuốn vào kênh Sương Mù, sau đó không cẩn thận đã đi qua bên kia.

- Này… Không thể nào.

Quốc vương lắc lắc đầu, bày ra bộ dáng không tin.

Bạch Sương cong môi, buồn bực nói:

- Cha, ngươi không tin lời ta nói ư?

Quốc vương giật giật khóe miệng, cười khổ nói:

- Không phải, chỉ là những lời ngươi nói không cách nào tin tưởng nổi.

- Cha, thật sự có một phiến đại lục khác, ngay ở bên kia kênh Sương Mù.

Bạch Sương nũng nịu hô.

- Được được được, có một phiến đại lục khác.

Quốc vương vội vàng vỗ tay con gái, coi như đã thoả hiệp và tin tưởng rồi. Lão thầm than một tiếng rồi ra hiệu:

- Ngươi tiếp tục nói đi.

Bạch Sương kéo tay cha, vừa hồi tưởng lại vừa nói:

- Cha, sau khi ta qua bên kia kênh Sương Mù, tìm rất lâu vẫn không biết đường về, cuối cùng gặp được Mục Lương, sau đó mới tới thành Huyền Vũ, cuối cùng bọn họ đã đưa ta trở về.

Sắc mặt quốc vương dần trở nên ngưng trọng, chẳng lẽ những lời con gái nói đều là sự thật?

Lão ngước mắt nhìn về phía cô gái tai hồ ly, thấy trên người cô có tai và đuôi hồ ly, trong lòng lại tin hơn vài phần.

- Sương Nhi, ý của ngươi là thành Huyền Vũ từ một châu lục khác qua đây?

Quốc vương nhíu mày hỏi.

- Vâng, đúng vậy.

Bạch Sương vội vàng gật đầu.

Cô quay đầu lại nhìn về phía cô gái tai hồ ly, ý bảo nói:

- Chị Hồ Tiên chính là người đại diện cho hành Huyền Vũ.

Hồ Tiên cười rồi gật đầu với quốc vương, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại làm cho quốc vương không cảm thấy thất lễ.

Bạch Sương nhớ tới cái gì, lại hưng phấn nói:

- Cha, ta còn mang lễ vật cho ngươi.

- Hả, còn có lễ vật?

Khóe miệng quốc vương mang theo ý cười, con gái đi ra ngoài một chuyến, dường như khi trở về đã hiểu chuyện hơn không ít.

Bạch Sương vội vàng nói:

- Đại ma pháp sư, mau đưa thùng cho ta.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Di đi lên phía trước, đem thùng đặt ở trước mặt công chúa, sau đó mở ra cái nắp.

Bên trong thùng gỗ, đặt một bình gốm sứ có hoa văn cao chừng ba mươi cm, chung quanh bình gốm là một đống cỏ khô, có tác dụng giảm xóc.

Quốc vương chỉ định nhìn thoáng qua, nhưng ngay lập tức lão đã không dời được tầm mắt.

- Cha, đây là sứ Thanh Hoa, gốm sứ đặc biệt của thành Huyền Vũ, ngươi có thích không?

Bạch Sương nâng tay lấy bình gốm sứ ra, sau đó tuỳ tiện đưa qua cho cha cô.

- Cẩn thận một chút!

Quốc vương kinh hô một tiếng, vội vàng dang hai tay ra đón lấy.

Lão cầm bình gốm sứ, giống như cầm một thứ trân phẩm cực kỳ hiếm có, sau đó nghiêm túc đánh giá.

- Cha, ngươi có thích không?

Bạch Sương chớp chớp con ngươi màu tím.

- Thích, rất thích.

Quốc vương chẳng buồn ngước mắt lên, chỉ hô một tiếng.

Lão đưa tay vuốt hoa văn trên bình gốm, sự yêu thích lộ ra nồng đầm trong đáy mắt.

Lão khàn giọng bình luận:

- Hoa văn trên thân bình rất tinh mỹ, còn bề mặt cực kỳ bóng loáng, nhẵn mịn.

- Ta biết cha thích nên mới mang về.

Bạch Sương cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói.

Thấy vậy, Hồ Tiên cũng mở miệng nói:

- Diêu Nhi, mang lễ vật thành chủ tặng mang lên.

- Vâng.

Diêu Nhi lên tiếng, rồi bưng hai cái thùng gỗ đặt lên mặt bàn, mở nắp ra.

Thùng gỗ đầu tiên, là một bộ trà cụ, chỉ cần nhìn vẻ ngoài cũng biết nó là tinh phẩm trong số những tinh phẩm.

Quốc vương trừng lớn hai mắt, hắn vội vàng đứng lên, suýt chút nữa đã không kiềm chế nổi mà lao tới.

- Đây là món lễ vật đầu tiên mà thành chủ đại nhân của chúng ta tặng ngài.

Hồ Tiên tao nhã nói.

- Này… Thứ này rất quý trọng.

Quốc vương kinh ngạc nói.

Hồ Tiên cười lắc đầu, tao nhã nói:

- Bệ hạ thích là được rồi.

Ánh sáng loé lên trong mắt quốc vương, lão đã nhìn chăm chút không nỡ rời khỏi món lễ vật kia.

Lão âm thầm cười khổ, nhìn về phía Hồ Tiên nghiêm túc nói:

- Thay ta cám ơn thành chủ các ngươi.

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu:

- Vâng.

Quốc vương cầm lấy trà cụ trong thùng gỗ, cẩn thận vuốt ve từng món một.

Hồ Tiên mỉm cười nói:

- Trà muốn ngon, vậy phải dùng lá trà cao cấp nhất, một lễ vật chính là trà Tinh Thần.

Nghe vậy Diêu Nhi lấy lá trà Tinh Thần từ một thùng gỗ khác mang ra, đây là lễ vật thứ hai Mục Lương gửi tới quốc vương Hải Đinh.

- Trà Tinh Thần?

Quốc vương miễn cưỡng phân ra một tia lực chú ý.

………..

Đôi mắt đẹp màu tím của Bạch Sương sáng lên, cô kinh ngạc và nói:

- Mục Lương tặng trà Tinh Thần!?

Hồ Tiên lanh lảnh nói:

- Đúng vậy, ba cân trà Tinh Thần cấp mười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận