Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1578: Chế Tạo Ra Linh Khí Biên Tập Cắt Nối



Dụ~~~

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra, anh cảm nhận được cảm giác cắt rời, không gian phảng phất bị xé thành hai nửa, sau đó lại tập hợp lại với nhau.

Nhưng ở trong hiện thực, Mục Lương cũng không nhìn thấy không gian xuất hiện vết nứt.

Suy nghĩ một lát, anh lấy ra một không khác để làm camera, giơ tay đè xuống nút phát hình, camera bắt đầu phát hình đã thu được ở phía trước.

Mục Lương di chuyển Tinh thạch Ma thú cấp năm về phía trước, sau đó lại bắt đầu sử dụng Trận Ma pháp, dừng lại đoạn video do camera phát ra, hình ảnh bị cắt mở ra.

Ý niệm lại chuyển động, lật lại Tinh thạch Ma thú ở trong tay.

Dụ~~~

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra, hình ảnh phát lại bị trì trệ, hình ảnh trung gian bị cắt bớt.

- Thật sự thành công rồi.

Sắc mặt vui mừng của Mục Lương càng ngày càng tăng lên, lại thử đi thử lại mấy lần, xác định Trận không gian ma pháp mới có thể cắt rời hình ảnh quay chụp ở trong camera.

- Lợi hại.

Ly Nguyệt cũng cảm thấy vui mừng, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.

Mục Lương xoay người kéo lấy tay của cô vào trong ngực, hưng phấn nói:

- Cũng may là ngươi đã đến, làm cho ta có thể an tĩnh lại mà suy nghĩ, nên mới thành công.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt cười đỏ ửng, dịu dàng nói:

- Không phải, vẫn là ngươi lợi hại.

Mục Lương không nói gì, yên tĩnh ôm lấy cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt an tĩnh chờ đợi, bên tai có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của anh.

- Ta phải làm việc một chút.

Anh hồi phục lại tinh thần, đưa tay buông cô gái tóc trắng ra.

- Ngươi làm việc trước đi.

Ly Nguyệt gật đầu.

Cơ thể của Mục Lương nghiêng về phía trước, lưu lại một vòng ướt át ở trên trán của cô gái tóc trắng, sau đó tiếp tục chăm chú. Anh lấy ra một viên Tinh thạch Ma thú cấp tám, chuẩn bị vẽ Trận Ma pháp mới.

Dưới sự hoảng hốt của Ly Nguyệt, mặt cười mắt trần có thể nhìn thấy khuôn mặt đang phiếm hồng lên, lông mi nhỏ dài hơi run lên. Cô ngước lên nhìn về phía Mục Lương, lại rơi vào mê mẩn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn một tiếng sau, động tác trên tay Mục Lương dừng lại.

Viên Tinh thạch Ma thú cấp tám ở trong tay của hắn vẫn nằm yên tĩnh, còn tỏa ra ánh sáng ấm áp, giống như một viên bảo thạch cực phẩm.

- Lại thành công rồi.

Tâm trạng của Mục Lương vui mừng, cầm lấy Tinh thạch Ma thú mới, dựa theo bước đi lần trước, kiểm tra lại một lần nữa.

Mười phút sau, mới xác định Trận Ma Pháp Không gian đã thay đổi thành công.

Mục Lương thở sâu một hơi, phấn chấn nói:

- Rất tốt, tiếp theo là chế tạo ra Linh khí biên tập cắt nối.

Anh cầm lấy tài liệu hung thú, bắt đầu gia công xử lí.

Ly Nguyệt đã xem nửa tiếng đồng hồ, xác định Mục Lương trong vòng nửa tiếng có kết thúc hay không, mới rón rén rời khỏi phòng làm việc, đi làm việc khác.

Trước khi rời đi, nói Tiểu Tử xem chừng Mục Lương, không để cho người khác đến quấy rầy hắn. Còn căn dặn cô bé, lúc Mục Lương làm xong rồi đi ra ngoài, phải chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

- Tiểu thư Ly Nguyệt đối với thành chủ đại nhân thật là tốt.

Tiểu Tử chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn theo Ly Nguyệt rời khỏi.

………..

Phố Buôn Bán ở thành Huyền Vũ, bên trong tiệm bán dầu thơm.

Duy Lệ Á từ trên lầu hai đi xuống, trong lòng ôm một rương gỗ, bên trong đựng đầy nước hoa.

Cô đừng ở giá hàng tại tầng một, lấy nước hoa ở trong rương gỗ ra, đặt lên trên kệ trống ở giá hàng. Nước hoa ở trên giá sách đã trống hơn một nửa, cần phải bổ sung kịp thời.

Phía sau quầy, một nhân viên nữ khác của cửa hàng cảm thán nói:

- Hôm nay, ít người hơn nhiều rồi.

Cô tên là Tiểu Kiều, là do Vệ Ấu Lan bồi dưỡng trước khi rời đi, công việc chủ yếu là thường trú ở quầy hàng phụ trách tính tiền.

Duy Lệ Á quay đầu lại, buồn cười nói:

- Tiểu Kiều, đợt nhóm khách vừa rồi mới đi chưa được mười phút, ngươi liền cảm thán ít người?

- Vậy sao?

Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu nói:

- Nhưng ta luôn cảm thấy lúc nãy đã qua rất lâu rồi.

- Là ngươi cảm giác sai rồi, chỉ mới qua mười phút mà thôi.

Duy Lệ Á bình tĩnh nói.

Tiểu Kiều ngáp một cái, lẩm bẩm:

- Được rồi, có lẽ là đã quen với việc trước đây trong cửa hàng lúc nào cũng tràn ngập người, bây giờ thì lãnh lẹo, đều có chút không quen.

Duy Lệ Á nhẹ giọng nói:

- Nước hoa không phải là vật dùng mau hết, không thể nào mà cứ luôn nhiều người như thế.

Tiểu Kiều cười tươi như hoa nói:

- Cũng đúng, thế nhưng chỉ cần lên sản phẩm mới, thì trước cửa chắc chắn sẽ xếp đầy hàng.

- Đây là tất nhiên rồi.

Duy Lệ Á tự tin cười cười, đây là chuyện mà nàng tổng kết được qua một tháng làm việc ở Cửa hàng nước hoa.

Mỗi khi tiệm nước hoa có nước hoa mới đưa ra thị trường, luôn dẫn đến tranh mua dậy sóng, vừa mới sáng sớm thì đã có người xếp hàng trước cửa.

Hai tay Tiểu Kiều chống ở trên quầy, cơ thể nghiêng về phía trước nói:

- Duy Lệ Á, hình như ngươi vẫn luôn không nghỉ ngơi đúng không?

- Ừm, vẫn chưa nghỉ ngơi.

Duy Lệ Á thuận miệng lên tiếng.

Âm thanh thanh thúy của Tiểu Kiều hỏi:

- Vậy thì tại sao ngươi không nghỉ ngơi đi, không mệt sao?

- Không mệt, ta cảm thấy rất khỏe.

Duy Lệ Á lắc đầu ngây thơ nói.

- Vậy thì ngươi hãy để giành những ngày nghỉ này, đến lúc đó thì cùng nhau nghỉ.

Tiểu Kiều nhắc nhở.

- Được, ta nhớ kỹ rồi.

Duy Lệ Á gật đầu.

- Vậy thì tốt.

Tiểu Kiều yên lòng.

Đạp đạp đạp~~~

Tiếng bước chân truyền đến, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đen đi vào trong Cửa hàng nước hoa, mang theo vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm.

- Hoan nghênh quý khách, tùy ý lựa chọn.

Duy Lệ Á mở miệng, nói câu nói hoan nghênh mà Hồ Tiên đã dạy cho cô.

- Ừm.

Cô gái gật đầu.

Tiểu Tử lén quan sát người phụ nữ mặc đồ đen, người kia cao khoảng một mét tám, khiến cho cô chỉ có thể hơi ngưởng mặt lên mà nhìn. Vóc dáng của người phụ nữ cao gầy, chiếc váy dài màu đen buông hờ xuống sàn, bên eo đeo môt chiếc thắt lưng da thú, làm tôn lên vòng eo thon thả.

Khuôn mặt của cô ta hình trái xoan, vóc dáng đường cong rất đẹp, chỉ là đôi môi màu đen, chân mày cũng có một đường màu đen, không nhìn kỹ còn tưởng là sợi tóc.

Người phụ nữ chậm rãi bước đi ở trong Cửa hàng nước hoa, thỉnh thoảng cầm lấy nước hoa ở trên giá hàng, để ở trên mũi tinh tế ngửi. Ngón tay của cô ta rất thon dài, móng tay cũng là màu đen, giống như là nhuộm mực.

- Khách hàng, thích thì có thể thử một chút.

Âm thanh thanh thúy của Duy Lệ Á nói.

- Ừm.

Tròng mắt của Mặc Liên nhướn lên.

Cô ta nhẹ nhàng mở nắp chai nước hoa ra, đổ ra một giọt nước hoa vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa rồi sau đó mới ngửi kỹ. Cô ta chậm rãi gật đầu, giống như rất hài lòng.

- Ta lấy bình này.

Cô ta nhìn qua Duy Lệ Á, âm thanh lạnh lẽo như hàn băng, lại không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu

- Được.

Trong lòng Duy Lệ Á lén lút tự nhủ.

Người phụ nữ trước mắt mang đến cho người khác một loại cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm, chuyện này khiến cho cô không dám đến quá gần, sợ mạo phạm đến khách hàng.

Mặc Liên cầm lấy một chai nước hoa khác, lại mở nắp ra, cẩn thận ngửi mùi.

Duy Lệ Á do dự một chút, vẫn là nhắc nhở:

- Khách hàng, nước hoa có thể xịt ra cổ tay, sau khi xoa đều rồi bôi lên phía sau cổ, như thế có thể mượn độ ấm của cơ thể, khiến cho mùi nước hoa có thể dễ dàng tản ra.

- Thật sao?

Động tác trên tay của Mặc Liên dừng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận