Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 946: Ta Và Các Hạ Cùng Đi

- Oa ô!

- Tiểu Hồng tiến hóa!

Ngải Lỵ Na kinh hô ra tiếng.

- Tiểu Hồng?

Bố Vi Nhân khẽ run run lông mày, cô ngước mắt nhìn về phía hình thể cực kỳ to lớn của Nhện Quỷ Ảnh. Trong lòng cô oán thầm, hung thú có hình thể lớn như vậy, các ngươi còn gọi nó là Tiểu Hồng?

Hình thể Nhện Quỷ Ảnh liên tục tăng trưởng, vốn ban đầu chỉ có mười sáu mét, nay đã lớn tới sáu mươi bốn mét.

Lúc đầu, lớp da bên ngoài của nó có màu đỏ thẫm, nay cũng từ từ chuyển thành màu đen như mực, thoạt nhìn giống như bề ngoài của nó bị một cái bóng rất lớn bao phủ. Mặt quỷ dữ tợn ở sau lưng Nhện Quỷ Ảnh, cũng trở nên càng thêm chân thật.

Mặt quỷ đã dài tới nửa mét, trở thành một hình ảnh lập thể.

Nếu nhìn chằm chằm và mắt của mặt quỷ, sẽ khiến cho tinh thần người ta hoảng hốt, như con rối bị người khống chế.

- Tinh thần công kích?

Mục Lương cảm thấy ngoài ý muốn, đây là năng lực che giấu sau khi tiến hoá sao?

- Két!

Bàn chân nhện to lớn nâng lên lại hạ xuống, giống một cây sắt thép chui vào mặt đất, phát ra âm thanh kim chúc va chạm vào nhau.

- Thình thịch.

Đó là thanh âm trái tim Bố Vi Nhân đang run lên, cô thầm tưởng tượng, nếu như mình bị cái chân nhện lớn như vậy đâm trúng vào người, sợ là sẽ trực tiếp chết đi.

Cô ngẩng đầu nhìn về hướng Nhện Quỷ Ảnh, mặt quỷ lập thể kia, có chút doạ người, làm cho người ta suýt thì thất thần. Ý chí của Tam thống lĩnh đã rơi vào hoảng hốt, với trình độ tinh thần của họ, rất dễ dàng bị mặt quỷ khống chế.

- Tỉnh táo lại một chút.

Bố Vi Nhân nâng tay lên gõ vào đầu ba thống lĩnh. Cảm giác đau đớn làm cho tam thống lĩnh lấy lại được tinh thần, sắc mặt cô ấy trở nên tái nhợt.

- Cám ơn thành chủ đại nhân.

Tam thống lĩnh nghĩ mà sợ cảm kích nói. Sắc mặt Mục Lương lạnh nhạt nhắc nhở:

- Đừng nhìn vào mặt quỷ của nó.

Ánh mắt Ngải Lỵ Na né tránh, cô vốn đã sợ hãi mặt quỷ của Nhện Quỷ Ảnh, sau khi nó tiến hoá, lại càng không dám nhìn thẳng vào nó.

Sau khi Nhện Quỷ Ảnh tiến hoá thành công, mỗi một chân nhện đều có chiều dài đạt tới mười sáu mét, gây cho người ta một loại cảm giác áp bách rất mạnh. Nó có thể dựa vào mặt quỷ mê hoặc địch nhân, sau đó dùng chân nhện như một thanh mâu xuyên thủng địch nhân.

Nếu kế hoạch trên không có tác dụng, nó còn có tơ nhện cùng năng lực Tơ Nhện Thiên Ảnh, thêm nữa, chất độc của nó cũng có thể độc chết địch nhân, phương thức công kích vô cùng đa dạng. Nhện Quỷ Ảnh gấp khúc chân, cúi xuống muốn thân cận Mục Lương.

- Ngoan, trở về đi.

Mục Lương nâng tay lên sờ vào đầu Nhện Quỷ Ảnh.

- Tê tê tê!

Nhện Quỷ Ảnh xoay người rời đi.

Thân thể đã lớn hơn gấp mấy lần lúc trước, nhưng động tác của nó vẫn vô cùng linh hoạt, bay qua tường vây, tránh đi đám người, rất nhanh đã rời đi.

Bố Vi Nhân với Tam thống lĩnh đồng thời thở dài một hơi. Nhện Quỷ Ảnh rời đi, làm cho tầng tám Trung Ương một lần nữa trở nên rộng rãi. Bố Vi Nhân nhìn về phía bộ dạng bình tĩnh ung dung của Mục Lương, dáng vẻ này của anh làm cho người ta nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

- Mục Lương các hạ, con vừa nãy là sủng vật của ngươi ư?

Cô tò mò hỏi.

- Xem như vậy đi.

Mục Lương lạnh nhạt cười.

Động vật thuần dưỡng gọi là sủng vật, cũng không phải không thể.

Bố Vi Nhân cảm thấy nhức răng, nuôi một con hung thú to lớn như vậy làm sủng vật, cũng chỉ có thành chủ thành Huyền Vũ mới làm như vậy.



Mục Lương nhấc chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, đá vụn như nước chảy vào những chỗ gồ ghề trên mặt đất, tu bổ bề mặt quảng trường. Quảng trường bị Nhện Quỷ Ảnh và Kỳ Nhông Chín Màu phá hư, trong khoảnh khắc đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Đi thôi, đi vào nói chuyện.

Mục Lương xoay người đi về hướng cung điện.

Vẻ mặt Bố Vi Nhân chấn động, thành chủ Thành Huyền Vũ rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?

- Các hạ, đi thôi.

Ngải Lỵ Na thúc giục nói.

- Được.

Bố Vi Nhân thở sâu, cất bước đi theo vào cung điện, lại tiến tới phòng tiếp khách quen thuộc. Mục Lương ngồi ở ghế chủ vị, Ba Phù bưng tới trà nóng cùng điểm tâm.

- Bố Vi Nhân các hạ, uống trước chén trà nóng bình ổn tinh thần.

Mục Lương bưng lên trà nóng ra hiệu. Bố Vi Nhân lóe lên tia sáng trong mắt, u oán còn lại đã tan đi một chút.

Cô nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà nóng, nhất thời cảm giác tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

- Ba Phù, gọi Diêu Nhi tới.

Mục Lương nghiêng đầu lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Diêu Nhi nhu thuận lên tiếng, xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.

- Mục Lương các hạ, lần này ta đưa tới một ngàn bộ khôi giáp Cua Quỷ Xanh.

Bố Vi Nhân lạnh nhạt nói. Ngải Lỵ Na thấp giọng tiếp lời:

- Thành chủ đại nhân, khôi giáp Cua Quỷ Xanh đã đặt ở Úng thành.

- Ừm, đưa cho Cầm Vũ sắp xếp.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na cung kính gật đầu.

Mục Lương nhìn phía người phụ nữ tóc màu xanh biếc, bình tĩnh nói:

- Ngươi muốn loại hàng hóa gì, cứ đi Phố Buôn Bán nói với Mễ Nặc.

- Được.

Bố Vi Nhân gật đầu.

- Đúng rồi, Bố Vi Nhân các hạ, Bối Nhĩ Liên các hạ nói, ngươi biết cốc Phi Long ở nơi nào?

Mục Lương rõ ràng hỏi.

………..

- Ta biết cốc Phi Long ở đâu.

Bố Vi Nhân ngước mắt nhìn Mục Lương, tò mò hỏi:

- Mục Lương các hạ muốn đi cốc Phi Long sao?

Mục Lương gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Bối Nhĩ Liên đã nhờ ta giúp đỡ, đi thông báo cho cốc Phi Long tham gia hội nghị thánh địa.

- Thì ra là như vậy...

Bố Vi Nhân có chút đăm chiêu gật đầu.

Cô sắc bén nói:

- Cốc Phi Long ở trung tâm biển khơi, từ thành Bắc Hải đi thuyền tới đó, cần thời gian gần hai mươi ngày.

Ngải Lỵ Na kinh dị nói:

- Hai mươi ngày, qua lại cần bốn mươi ngày, với khoảng thời gian như vậy, Hội nghị Thánh Địa đã muốn tổ chức rồi.

- Đúng vậy, trừ phi có thể bay qua.

Bố Vi Nhân nhún vai nói.

- Có Tiểu Vũ, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Đúng vậy, chúng ta có Tiểu Vũ.

Con ngươi hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lên.

- Tiểu Vũ?

Bố Vi Nhân và tam thống lĩnh liếc nhau, Tiểu Vũ là cái gì?

Mục Lương rõ ràng mở miệng nói:

- Bố Vi Nhân các hạ, thỉnh nói cho chúng ta biết vị trí cụ thể của cốc Phi Long.

Bố Vi Nhân bình tĩnh nói:

- Mục Lương các hạ, Vùng Nước Mặn rất lớn, không có bản đồ và vật chỉ đường, ngươi bảo ta phải chỉ vị trí cụ thể của cốc Phi Long cho ngươi bằng cách nào?

Mục Lương nhăn mày, thế giới này không có la bàn, cũng không có bản đồ biển, càng không có hướng dẫn, phải từ trong biển rộng mênh mông tìm ra vị trí một hòn đảo, xác thực khó khăn.

- Ta và các hạ cùng đi.

Bố Vi Nhân mỉm cười nói.

- Thành chủ đại nhân!

Tam thống lĩnh mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía thành chủ nhà mình.

Mục Lương cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Bố Vi Nhân này giúp đỡ anh có chút tận tâm quá mức.

- Đổi lại, khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ tràn xuống, mong ngươi tới giúp đỡ chúng ta một chút.

Bố Vi Nhân không thèm để ý khoát tay. Tam thống lĩnh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

- Một khi đã như vậy, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

Mục Lương rõ ràng nói.

- Được.

Bố Vi Nhân mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận