Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1962: Ngươi Vui Vẻ Là Được



Hi Bối Kỳ vội vàng đi tới bên cửa sổ để quan sát sương mù bên ngoài.

Lạp Nhã cũng tiến lên trước, muốn nhìn chuyện gì đang xảy ra.

- Ầm ầm ầm ~~~

Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn truyền đến, phi thuyền chấn động vài cái khiến hai cô gái giật mình.

- Ngang ngang ngang ~~~

Ngay sau đó, tiếng rít gào phẫn nộ của ma thú biển vang lên rồi chợt im bặt, chỉ còn lại tiếng nước biển sôi trào.

Không bao lâu, một bóng dáng xuất hiện bên trong khoang thuyền, Mục Lương đã trở lại, thoạt nhìn không khác gì lúc rời đi.

Hi Bối Kỳ vội vã quan tâm hỏi:

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

- Không có việc gì, tiếp tục đi tới thôi.

Anh đáp với giọng điệu nhàn nhạt.

Ly Nguyệt nghe vậy lại khởi động phi thuyền vận chuyển một lần nữa, tiếp tục bay về phía trước, rồi trở lại khoang thuyền, tò mò hỏi:

- Mới vừa rồi là ma thú biển sao?

Mục Lương gật đầu đáp:

- Đúng vậy, chỉ là một con ma thú biển Vương Giai mà thôi, ta đã giải quyết rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Lạp Nhã nghe vậy không khỏi giật mình, đây chính là ma thú biển Vương Giai đấy, thế mà lại bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy?

Mục Lương chưa rời đi buồng nhỏ trên tàu chưa tới hai phút, trong thời gian ngắn ngủi đó đã giải quyết được một con ma thú biển Vương Giai, rốt cuộc thì thực lực của anh ấy khủng bố tới mức nào?

Mục Lương nhìn về phía Lạp Nhã, bình thản nói:

- Ngươi tính lại lần nữa đi, xem coi có thể tính ra vị trí cụ thể của Dạ Nguyệt lão tổ hay không?

- Được.

Lạp Nhã nghe vậy đáp ứng.

Cô lấy ra tài liệu dùng cho việc xem bói rồi ngồi xếp bằng ở trong khoang thuyền, bắt đầu vẽ ma pháp trận bói toán.

Hi Bối Kỳ khẩn trương nhìn Lạp Nhã, nàng đã chuẩn bị cắt máu khi được yêu cầu.

- Còn tới nữa...

Mục Lương hơi nhướng mày, cơ thể lại biến mất ở bên trong khoang thuyền.

Ly Nguyệt do dự một chút, cuối cùng quyết định không dừng phi thuyền vận chuyển, dựa vào thực lực của Mục Lương, hẳn là sẽ nhanh chóng trở về thôi.

Quả nhiên chưa được bao lâu thì Mục Lương đã xuất hiện trong khoang thuyền, lần này vẫn bình an vô sự như trước.

Ly Nguyệt nhìn anh với ánh mắt hỏi thăm.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ba con ma thú biển cấp 9, ta đã giải quyết tất cả rồi.

Ly Nguyệt gật đầu, không có hỏi kỹ, lực chú ý rơi xuống người Lạp Nhã.

Mục Lương nhìn một hồi sau đó giơ tay thi triển năng lực bao phủ một tầng May Mắn Che Chở lên người Lạp Nhã.

Mọi người đều an tĩnh, chờ đợi kết quả bói toán của Lạp Nhã.

Phi thuyền vẫn còn tiến tới trước, chỉ là không còn gặp phải ma thú biển.

Hai mắt của Lạp Nhã nhắm nghiền, mày đẹp chau lại, sắc mặt hồng hào chuyển thành trắng bệch, giống như bị rút hết máu.

Mục Lương thấy thế giơ tay lên, ngưng tụ ra một khối nguyên tố sinh mệnh và đẩy vào trong người Lạp Nhã, trợ giúp cơ thể cô khôi phục.

Hơn mười phút trôi qua, cơ thể của Lạp Nhã chỉ lung lay vài cái, ngay sau đó đột nhiên mở mắt ra.

Lần này nàng không có hộc máu, chỉ là trạng thái tinh thần vẫn uể oải như trước.

- Phù phù ~~~

Cô há miệng thở hổn hển, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, ta tìm được rồi.

- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi.

Mục Lương đi lên trước rót một khối nguyên tố sinh mệnh vào cơ thể cô.

Lạp Nhã lảo đảo đứng dậy rồi ngã xuống ghế mềm, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, hấp thu nguyên tố sinh mệnh trong cơ thể, lúc này sắc mặt mới dễ nhìn hơn nhiều.

Hi Bối Kỳ khẩn trương hỏi:

- Thế nào rồi, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao, đã khá hơn nhiều rồi.

Lạp Nhã mở mắt ra, nhìn anh với ánh mắt cảm kích.

- Lão ấy ở đâu?

Lúc này Mục Lương mới lên tiếng hỏi.

Lạp Nhã nhỏ nhẹ đáp:

- Ta cần la bàn để nhận rõ phương hướng.

Mục Lương nghe vậy khẽ lật tay một cái, lấy một chiếc la bàn từ trong không gian tùy thân đưa cho đối phương.

Lạp Nhã tiếp nhận la bàn, nhớ lại hình ảnh mà mình vừa thấy sau đó chỉ vào la bàn, nói:

- Đối phương đang ở trên một tòa hải đảo hình tròn, cứ bay thẳng theo hướng này thì ngày mai sẽ đến nơi.

- Hướng tây bắc, lệch ba mươi độ...

Mục Lương âm thầm ghi nhớ.

Ly Nguyệt cũng ghi chép lại sau đó xoay người trở lại khoang điều khiển, căn cứ định vị của la bàn mà điều chỉnh hướng bay của phi thuyền vận chuyển.

Hi Bối Kỳ nắm tay Lạp Nhã, cảm kích nói:

- Cám ơn ngươi.

- Không có gì đâu.

Lạp Nhã có chút không được tự nhiên đáp lại.

Hi Bối Kỳ suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:

- Khi nào tìm được lão tổ thì ta sẽ mời ngươi ăn mười ngày lẩu, không không, ta sẽ mời ngươi ăn hai mươi ngày lẩu!

Dưới cái nhìn của cô gái Ma Cà Rồng, lẩu là món ăn nàng yêu thích nhất, dùng nó để báo đáp Lạp Nhã thì không còn gì thích hợp hơn.

-... Cảm ơn.

Khóe mắt của Lạp Nhã co giật một cái.

Mục Lương nhịn cười nói:

- Ngoại trừ lẩu thì thành Huyền Vũ còn có rất nhiều món ăn ngon khác.

- Nhưng mà lẩu ăn ngon nhất!

Hi Bối Kỳ nói một cách đương nhiên.

- Ngươi vui vẻ là được rồi.

Mục Lương mỉm cười.

Anh nhìn về phía Lạp Nhã, thấy tình huống cơ thể của nàng đã ổn định cho nên không có tiếp tục mớm nguyên tố sinh mệnh nữa.

Không bao lâu thì Lạp Nhã mỏi mệt nhắm mắt lại, cô gái Ma Cà Rồng quan tâm lấy ra một cái chăn bông đắp lên người đối phương.

Kế tiếp phi hành rất thuận lợi, đến sáng ngày hôm sau vẫn không gặp phải nguy hiểm gì.

Ngủ một đêm ngon giấc khiến trạng thái tinh thần của Lạp Nhã tốt hơn nhiều, sắc mặt không còn tái nhợt nữa, có điều lúc nói chuyện thì giọng vẫn còn hơi khàn khàn.

- Ở ngay phía trước.

Lạp Nhã đột nhiên lên tiếng.

Ly Nguyệt điều khiển phi thuyền vận chuyển giảm tốc độ rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ lưu ly.

Sương mù trở nên mỏng manh, có thể nhìn thấy nước biển đang cuồn cuộn, xa xa còn thấy được hình dáng mơ hồ của một hòn đảo.

………….

- Ong ong ong ~

Tốc độ phi hành của phi thuyền càng ngày càng chậm, một lượng hơi nước nước bám vào thân thuyền, đó là nước biển do cuồng phong thổi tới.

Hải vực phía trước có tình huống rất phức tạp, giống như có hàng trăm hàng ngàn con Giao Long đang vẫy vùng trong biển, sóng biển vọt lên cao mấy trăm mét.

Nếu thuyền gỗ bình thường đi qua hải vực này thì sẽ lập tức bị sóng biển và hải lưu quỷ dị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.

Đôi mắt của Mục Lương lóe lên tia sáng, ánh mắt nhìn xuyên qua sương mù, hướng chảy của nước biển thiên kì bách quái, tạo thành một cái máy xoắn nát thiên nhiên.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, chúng ta tiếp tục đi tới chứ?

- Ừm.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ly Nguyệt xoay người lại khống chế phi thuyền vận chuyển, tiếp tục bay tới trước.

Gió biển càng lúc càng lớn, thân thuyền bắt đầu đung đưa kịch liệt.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, gió bên ngoài phi thuyền vận chuyển đột nhiên im bặt, cuồng phong tự động đi vòng qua phi thuyền.

- Ong ong ong ~~~

Hải đảo ở phía xa càng ngày càng rõ ràng, bốn người dần dần nhận ra đây là một dãy núi hình vòng cung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận