Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1978: Cây Phượng Hoàng.



Vân Vân nghe vậy khóe miệng cứng đờ, vội vã giải thích:

- Không phải đâu.

- Ha ha ha... Tiểu Vân Vân xấu hổ rồi.

- Mỗi lần ngươi xấu hổ thì khuôn mặt sẽ càng đen hơn.

- Ha ha, màu da của Vân Vân là màu vàng nhạt khỏe mạnh, khi mặt đỏ bừng thì làn da sẽ càng tối hơn.

- Ha ha ha!

Không ít người trêu ghẹo Vân Vân.

-...

Vân Vân cố nén không trợn trắng mắt, quay đầu nhìn Mục Lương với ánh mắt xin lỗi, chỉ là nàng lại nhìn thấy khóe miệng của đối phương đang cong lên.

Mục Lương chớp mắt, cười hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có việc gì...

Vân Vân co giật khóe miệng, rồi hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói:

- Mục Lương, bên trong Thánh Thành chẳng có gì đẹp cả, chúng ta ra bên ngoài đi.

- Ừ.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, anh biết Vân Vân muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, không muốn nghe những lời nhàn ngôn toái ngữ kia.

- Đi bên này.

Vân Vân giơ tay ra hiệu, không thèm để ý tới ánh mắt trêu ghẹo ở xung quanh.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng rồi kéo tay Ly Nguyệt, ý bảo cô ấy nắm tay của Lạp Nhã.

Anh lại cất bước đi lên trước rồi đặt tay lên vai Vân Vân, khi cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì đã biến mất tại chỗ cùng với Mục Lương.

- Ông ~~~

Khi mọi người xuất hiện lần nữa thì đã ở bên ngoài Thánh Thành.

Đôi môi hồng của Vân Vân mở lớn, nàng giơ tay che ngực, ngơ ngác ngắm nhìn bốn phía rồi lại quay đầu nhìn Mục Lương và Thánh Thành sau lưng.

Anh giơ tay quơ quơ ở trước mặt thiếu nữ, cười nói::

- Còn chưa hoàn hồn sao?

- Không có, ta không sao.

Vân Vân nuốt nước miếng, lúc này mới dần lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt hỏi:

- Các ngươi có nơi nào muốn đi không?

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Trên đảo có ma thú hoặc linh thú gì đặc biệt không?

- Có, trên đảo có rất nhiều ma thú và linh thú, chúng nó sinh sống ở nơi rất xa Thánh Thành.

Vân Vân thanh thúy đáp.

- Ở đâu?

Mục Lương nghe vậy đôi mắt đen lập tức sáng ngời.

Vân Vân xoay người lại chỉ về phía quần sơn ở phía xa, lạnh nhạt nói:

- Ở trong khu rừng dưới chân núi, nơi đó rất nguy hiểm, có người thấy ma thú Chí Tôn thậm chí là ma thú Thánh Giai xuất hiện ở đó.

- Như vậy rất hợp ý ta.

Hai mắt của Mục Lương tỏa sáng, nếu như anh có thể săn bắn một con ma thú Thánh Giai, như vậy đã có trong tay một trăm tỷ điểm tiến hóa rồi.

Vân Vân nhíu mày, nghiêm mặt hỏi:

- Các ngươi thật sự muốn đi à?

Mục Lương mỉm cười nói:

- Có ta ở đây, mọi người sẽ không có việc gì đâu.

Vân Vân do dự một lúc, cuối cùng vẫn là đáp ứng:

- Được, mọi người đi theo ta.

Cô xoay người đi về phía dãy núi cao.

Mục Lương gọi lại Vân Vân:

- Đi như vậy quá chậm, ta mang các ngươi bay qua đó.

Vân Vân chưa nói được câu nào thì cơ thể đã bay lên khỏi mặt đất và nhích lại gần Mục Lương và Ly Nguyệt, ngay sau đó nàng cảm nhận được một lực đẩy, thúc cô bay về phía dãy núi xa xa.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, tốc độ bay nhanh hơn, độ cao bảo trì ở mấy chục mét, không có chạm đến độ cao cấm bay của hải đảo.

Vân Vân nhìn xuống cánh rừng bạt ngàn và trải dài ở bên dưới, cơ thể bay tới trước, loại cảm giác này rất kỳ diệu, trên mặt nàng không khỏi lộ ra sắc mặt hưng phấn.

Hi Đức Vưu Kỳ chưa từng mang cô bay lên trời, đây là lần đầu tiên cô phi hành.

Giọng nói điềm đạm của Mục Lương vang lên bên cạnh cô:

- Xem ra ngươi rất thích bay.

- Đúng vậy, ta rất thích.

Khuôn mặt của Vân Vân ửng đỏ, ngước mắt nhìn về phía xa, giơ tay chỉ về một phía:

- Bay sang bên kia đi.

- Được.

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, sử dụng trọng lực thay đổi hướng bay.

Vân Vân quay đầu hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng:

- Mục Lương, không phải ngươi là Ma Pháp Sư hệ Không Gian sao? Vì sao còn có thể mang theo người khác phi hành nữa?

- Ta không phải là Ma Pháp Sư.

Mục Lương nhàn nhạt trả lời.

- Không phải là Ma Pháp Sư?

Vân Vân sửng sốt.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta là Giác Tỉnh Giả.

Vân Vân há miệng, nàng càng tò mò năng lực thức tỉnh của Mục Lương là cái gì, nhưng đây là việc riêng của người khác nên cô không tiện hỏi thăm, chỉ có thể thức thời không hỏi nhiều.

Ly Nguyệt đột nhiên nói:

- Mục Lương, ngươi xem cái cây bên kia đi.

Mục Lương nhìn theo ngón tay của cô gái tóc bạc, ở phía trước chếch sang bên trái một chút có một thân cây cao hơn hai mươi mét.

Nó thật sự quá rõ ràng, chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấy.

Đây là một cái cây toàn thân đỏ như lửa, phiến lá phát triển tầng tầng lớp lớp giống như đàn chim đang giương cánh, mỗi khi gió thổi tới sẽ phát ra tiếng rì rào.

Chu vi một ngàn mét xung quanh cái cây kia không hề có bóng dáng của loài lục thực khác, giống như là bị tự nhiên cô lập, một mình sinh trưởng ở trên một mảnh đất.

Lạp Nhã khen ngợi:

- Màu sắc của cái cây này rất đẹp.

Vân Vân nói với thần sắc nghiêm túc:

- Đây là cây Phượng Hoàng, nó rất nguy hiểm, chúng ta không nên tới gần.

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi:

- Tại sao ngươi lại nói nó nguy hiểm?

Vân Vân nghiêm mặt giải thích:

- Nó biết công kích người tới gần, cao thủ Vương Giai còn không phải là đối thủ của nó.

Ly Nguyệt tò mò hỏi:

- Nó công kích bằng cách nào chứ?

- Lá cây của nó có thể biến thành ma thú loài chim, thực lực tương đương với ma thú cấp 8.

Vân Vân trầm giọng đáp.

Hai tròng mắt của Mục Lương sáng lên, kinh ngạc nói:

- Lá cây có thể biến thành loài chim Ma Thú để công kích.

Ly Nguyệt chớp chớp ngân con ngươi màu bạc, nghe Mục Lương nói, cũng biết anh đã động lòng.

Còn Vân Vân vội vã bảo:

- Chúng ta đi thôi, áp quá gần cũng sẽ bị nó công kích.

- Đi xuống xem một chút.

Mục Lương đột nhiên nói.

Vân Vân trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc hỏi:

- Cái gì?

Khóe môi ccủa anh nhếch lên, đáp:

- Nếu như ngươi sợ hãi, có thể ở phía xa chờ chúng ta.

Vân Vân nhếch mép một cái, cô thực sự không hiểu, vì sao biết rõ có nguy hiểm, còn phải đến gần nhìn thử?

- Không có việc gì, ngươi nói có ngươi ở đây.

Vân Vân hít sâu một cái nói.

- Vậy thì đi thôi.

Anh cười một tiếng, mang theo Ly Nguyệt, ba người rơi xuống khu vực đất trống chung quanh cây Phượng Hoàng.

- Vù vù vù~~~

Quá trình đáp xuống đất rất thuận lợi, không có xảy ra nguy hiểm.

Bốn người rơi vào trên vùng đất trống cách cây Phượng Hoàng khoảng một trăm mét, mặt đất dưới chân không có một ngọn cỏ, ngược lại có một ngọn núi xương khô với hình dạng khác nhau.

Mục Lương dùng mũi chân nhất câu, một cái đầu lâu to bằng cánh tay bay lên rơi vào lòng bàn tay, quan sát nói:

- Là đầu khớp xương của ma thú cấp 7.

Ly Nguyệt nhặt lên một cái đầu lâu khác, nhẹ giọng nói:

- Đây cũng là xương sọ của ma thú cấp 7, rất cứng rắn, còn có thể dùng để chế tạo linh khí.

Lạp Nhã ngắm nhìn bốn phía, trên khu đất trống bày khắp nơi đều là xương sọ, thở dài nói:

- Thật nhiều tài liệu Ma Thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận