Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2692: Quả Đãng Trí

- Chờ đã!

Chí Hải chợt biến sắc, hắn biết nếu mình còn không nói chuyện thì rất có thể sẽ bị ấn xuống chém đầu thị chúng.

Mục Lương ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh không lay động chút nào.

Chí Hải kiên trì hỏi:

- Nếu ngươi đã muốn giết chúng ta thì vì sao còn mang chúng ta về đây?

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Bởi vì ta muốn giết gà dọa khỉ, ta muốn cho người của các thế lực khác nhìn thấy, biết điều thì đừng trêu chọc ta.

- Không phải, không phải như thế.

Chí Hải lắc đầu, trong lòng hắn cảm thấy không thích hợp.

- Vậy ngươi cảm thấy phải như thế nào mới đúng?

Mục Lương nhàn nhạt hỏi.

Chí Hải nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Ta tin các hạ có mục đích gì khác, chỉ là chúng ta không biết.

Đôi mắt của Phong Vũ nhìn chằm chằm vào Mục Lương:

- Đúng vậy, chúng ta khẳng định còn có chỗ hữu dụng.

Hắn không muốn chết, hắn đã tránh thoát được thủy triều Hư Quỷ thì sao có thể chết ở chỗ này được chứ, hắn không cam lòng.

- Ồ, ví dụ như là gì?

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

Phong Vũ vận chuyển suy nghĩ cực nhanh, nhưng mà hắn lại không thể nói ra được lý do thích hợp.

- Các hạ coi trọng hạng mục Linh Khí Cơ Thể Người?

Chí Hải híp mắt lại, nói với giọng điệu chắc chắn.

Vẻ mặt của Mục Lương không thay đổi, hắn cười khẽ mấy tiếng rồi nói:

- Ta không có hứng thú đối với hạng mục Linh Khí Cơ Thể Người gì gì đó của các ngươi, thật ra mà nói thì ta càng muốn phá hủy nó hơn.

Tay của Chí Hải run lên, hắn đã đoán sai sao?

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, nghiêm chỉnh mà nói thì đúng là Mục Lương hoàn toàn không có hứng thú đối với việc Thí Nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người, thế nhưng hắn lại có hứng thú đối với kỹ thuật diễn sinh từ nó như là làm thế nào để rạch ngực mổ bụng mà người đó vẫn không chết, hoặc may vá vết thương như thế nào, vân vân…

Phong Vũ nghiêm mặt nói:

- Mục Lương các hạ, ngươi cứ việc nói thẳng đi.

- Chúng ta không muốn chết.

Chí Hải gằn từng chữ.

Mục Lương lạnh nhạt nhìn hai người, hờ hững nói:

- Kể từ hôm nay, hạng mục thí nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người bị xóa bỏ.

- ...

Yết hầu của Chí Hải và Phong Vũ nhấp nhô, lời phản bác nghẹn ở trong cổ họng.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Trừ cái đó ra, các ngươi phải nghiên cứu hạng mục mới, làm việc cho vương quốc Huyền Vũ hai mươi năm.

- Hạng mục mới, làm việc hai mươi năm?

Chí Hải và Phong Vũ trợn to mắt.

- Hoàn thiện nền y học của vương quốc Huyền Vũ, nghiên cứu ngoại khoa giải phẫu.

Mục Lương lấy ra một tá văn kiện từ trong không gian tùy thân, vung tay lên đưa đến trước mặt Chí Hải. Hắn tiếp nhận văn kiện, lật xem từng tờ một. Ánh mắt của hắn lấp lóe, nói với giọng khàn khàn:

- Cứu tử chữa thương....

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Việc mà các ngươi phải làm chính là làm cho thương binh và bệnh nhân sống sót, cho dù bọn họ bị rách ngực hở bụng thì cũng nhất định phải sống sót.

Chí Hải nhíu mày rất sâu, chuyện này đúng là không quá khó. Hắn và Phong Vũ liếc nhìn nhau, cả hai trầm tư một hồi, suy nghĩ chuyện này tốt hay xấu.

Mục Lương hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói:

- Các ngươi không có sự lựa chọn khác, chết hay là sống, các ngươi chỉ có hai lựa chọn này thôi.

Chí Hải và Phong Vũ trầm mặc, đã đến nước này rồi, bọn họ đúng là không có sự lựa chọn nào khác.

Phong Vũ nói với giọng khàn khàn:

- Được rồi, chúng ta sẽ buông bỏ hạng mục nghiên cứu Linh Khí Cơ Thể Người, đổi thành nghiên cứu y học mới.

- Nhưng mà chúng ta cần đối tượng để thí nghiệm.

Chí Hải nghiêm mặt nói.

- Không thành vấn đề, ở đây không thiếu tử tù.

Mục Lương nhàn nhạt mở miệng.

Trong Ngục Giam có rất nhiều tử tù, sớm muộn gì cũng phải bắn chết và chặt đầu, hiện tại dùng để tiến hành nghiên cứu y học thì đối với bọn hắn cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Chí Hải và Phong Vũ chậm rãi gật đầu, vẻ mặt vẫn rất khó coi.

- So sánh với cái chết thì loại tình huống này tốt hơn nhiều, không phải sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.

- ... Đúng vậy.

Chí Hải nhận mệnh gật đầu.

Mục Lương hờ hững nói:

- Hi vọng các ngươi nhớ nằm lòng phần văn kiện này, mỗi một hạng mục bên trong đó đều phải hoàn thành.

- Vâng.

Phong Vũ thầm than một tiếng.

Trong văn kiện có hơn hai mươi hạng mục y học gồm nối xương, khâu lại ngoại thương, cầm máu, …

Trong đầu Phong Vũ hiện lên rất nhiều hình ảnh khi hắn tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người, dùng dao rạch da, lấy đi khí quan và xương, thay thế bằng tài liệu hung thú, sau đó khâu lại bắp thịt và huyết quản.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Muốn cái gì thì viết một phần danh sách cho ta, ba ngày sau bắt đầu nghiên cứu.

- Tốt.

Chí Hải cúi đầu, tất cả đều là vì sống sót.

Thần sắc của Mục Lương hờ hững, so sánh với tội lỗi mà Chí Hải và Phong Vũ gây ra thì những gì hắn làm không tính là gì.

- Các ngươi bước tới trước mặt ta.

Hắn hơi nâng cằm lên.

Chí Hải do dự một chút, cất bước tiến lên trước.

- Ngẩng đầu lên.

Mục Lương vươn tay, ngón trỏ ngón giữa khép lại rồi chạm vào trán của Chí Hải.

- Ông ~~~

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra, cơ thể của Chí Hải run lên, ý thức của hắn chợt trống rỗng, trong nháy mắt sau đó lại khôi phục bình thường.

Ánh mắt của hắn mờ mịt vài giây, sửng sốt hỏi:

- Vừa xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có việc gì.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Tới lượt ngươi.

Hắn nhìn về phía Phong Vũ, ánh mắt bình tĩnh, không nói lời nào.

Khóe mắt của Phong Vũ co giật một cái, cất bước tiến lên.

Mục Lương gieo Khế Ước Ong Chúa ở trong đầu hắn, để hai người vững vàng nắm ở trong tay mình.

Trong lòng Phong Vũ có nghi ngờ, vừa rồi Mục Lương đã làm cái gì?

Mục Lương vung tay lên:

- Đi xuống đi, không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép rời đi Khu Vực Trung Ương.

Phong Vũ chợt dừng bước, hắn hiểu rõ mình bị hạn chế tự do nhưng mà trong lòng lại không cảm thấy không khó chịu.

Hắn và Chí Hải đều là tù nhân, tự do là hy vọng xa vời.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên ra hiệu:

- Diêu Nhi, dẫn bọn hắn trở về.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, tiến lên trước mang hai người Chí Hải rời đi.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, ưu nhã hỏi:

- Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ trung thực nghe lời sao?

Khóe môi của Mục Lương cong lên, mỉm cười:

- Không quan trọng, bọn họ không cách nào phản bội ta, không nghe lời thì chém thôi.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Cũng đúng, không nghe lời thì cũng không cần giữ lại.

Mục Lương bình thản nói:

- Thông báo bên Ngục Giam làm công việc thống kê, nói với nhóm tử tù tội ác tày trời là chúng ta cho bọn hắn một cơ hội sống sót.

- Ta hiểu được.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách, sắp xếp người đi hoàn thành chuyện này.

- Phi Nhi đang làm cái gì nhỉ?

Mục Lương chợt nghĩ tới cô gái với tính cách mơ hồ, vài giây sau, hắn đứng dậy đi tới Sở Nghiên Cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận